Từ sau khi Lục Tư Sâm đến nhà họ Tôn gặp cha mẹ cô, tốc độ phát triển của sự việc hình như tăng gấp đôi. Trong nháy mắt Trịnh Cẩn Dư và Lục Tư Sâm đã đăng ký kết hôn, Lục Tư Sâm cũng vào sống ở nhà họ Trịnh.
Đến nỗi hôn lễ, Trịnh Cẩn Dư nói cái gì cũng không chịu làm.
Ba tháng sau lão đại Lục lên tiếng, đến lúc đó hai người không chắc chắn thì chia tay, có vài ngày như vậy làm đám cưới làm gì?
Người nhà họ Tôn vốn là không đồng ý, đột nhiên Trịnh Cẩn Dư nhắc tới việc có thể phẫu thuật mắt. Cô muốn đợi đến khi đôi mắt đã ổn mới làm một cô dâu xinh đẹp, người nhà họ Tôn mới đồng ý.
Nhưng chuyện này lại gõ một hồi chuông báo động cho người nhà họ Tôn.
Dù thế nào bọn họ cũng không để cuộc phẫu thuật tiến hành thuận lợi.
Trịnh Cẩn Dư không quan tâm bọn họ nghĩ gì, dù sao cô cũng không phải là mù thật.
Buổi tối trước ngày đăng ký kết hôn, Lục Tư Sâm đưa Trịnh Cẩn Dư ra ngoài.
Trịnh Cẩn Dư còn thấy kỳ lạ. Từ lần trước gặp người nhà họ Tôn xong, anh giống như biến mất vậy, hai ba ngày cũng không gặp được.
Bây giờ gọi cô ra làm gì?
Lục Tư Sâm thuê một phòng bao lớn. Trong phòng bao rất đẹp và yên tĩnh, cảnh xung quanh rất tao nhã. Anh ngồi trên xe lăn, lúc xe lăn dừng lại trong phòng bao, anh đặt một tập tài liệu trên chiếc bàn bên cạnh.
Cả người anh toát lên vẻ bình thản khoan thai, điệu bộ thờ ơ.
Cả người anh bao phủ bởi một ánh sáng mờ ảo khiến người ta cảm thấy thâm sâu thần bí khó lường.
Lúc Trịnh Cẩn Dư vào phòng đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Đưa người đàn ông có nhan sắc này vào giới giải trí, không biết có bao nhiêu người cam tâm tình nguyện nịnh bợ.
Trịnh Cẩn Dư ngẩn ra vài giây mới giả vờ không nhìn thấy gì, tìm ghế sô pha ngồi xuống.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Cô hỏi thẳng vào vấn đề, cũng không muốn dây dưa với Lục Tư Sâm.
Nghĩ đến ngày mai hai người phải đi đăng ký kết hôn, sau đó còn phải ở chung với nhau, cô hơi tức điên.
Hai người đều là người trưởng thành, với loại chuyện tự nhiên đó không cần phải giấu giếm.
Mặc dù cô là người tu tiên vốn phải tịnh tâm tiết dục, nhưng không chịu nổi bên cạnh có một người đàn ông điển trai như vậy. Không ở chung đã dễ dàng mơ mộng viển vông, huống hồ đến lúc ấy phải nằm trên cùng một cái giường chứ?
Anh có thể làm ra chuyện gì, cô không biết.
Cô có thể làm ra chuyện gì, trong lòng cô biết rất rõ.
Nếu không cô sẽ trực tiếp tu thành tiên rồi.
Lỡ đâu đến lúc đó cô sẽ không kiềm chế được mà nhào đến…
Trịnh Cẩn Dư đột nhiên rùng mình một cái. Dựa vào tính cách có thù tất báo của Lục Tư Sâm, có phải sẽ khiến cô sống không bằng chết hay không?
Nghĩ tới đây, trái tim Trịnh Cẩn Dư đều nguội lạnh.
Bây giờ cô vô cùng hối hận, không nên chó cùng rứt giậu, trêu chọc Lục Tư Sâm.
Không phải chỉ tìm một người đàn ông diễn chung thôi sao?
Đi đường tùy tiện bắt một người là được.
“Rầm.” Bỗng nhiên một âm thanh đồ vật rơi trên bàn khiến cô bừng tỉnh.
Trịnh Cẩn Dư theo bản năng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Tư Sâm nắm lấy cổ tay cô, đè ngón tay cô lên một tập tài liệu, lạnh lùng nói: “Bản hợp đồng, cần cô ký tên.”
“Bản hợp đồng gì cơ?” Trịnh Cẩn Dư cầm lên lật lật, mấy chữ tiêu đề to đập vào mắt cô.
“Thỏa thuận trước khi kết hôn.”
Thật sự coi cô là người mù à, còn thỏa thuận trước khi kết hôn!
Trịnh Cẩn Dư vừa muốn nổi giận, bỗng nhiên phản ứng kịp bây giờ cô vẫn không thể để lộ rằng mắt cô nhìn thấy được. Cô chỉ có thể nuốt cục tức kia vào, giả vờ rất yếu đuối: “Anh biết tôi không nhìn thấy gì, cái này rốt cuộc là thứ gì?”
Lục Tư Sâm nhếch môi: “Nếu không để tôi đọc cho cô?”
“Được.” Trịnh Cẩn Dư đưa tài liệu cho anh.
Nhưng lúc Lục Tư Sâm cầm lấy tài liệu, cô dùng sức miết tờ giấy trắng. Ngón tay trắng nõn hơi đỏ lên, cô mới buông tay.
Giọng nói từ tính của Lục Tư Sâm chậm rãi vang lên.
Cuối cùng Trịnh Cẩn Dư đã hiểu rõ mặt mũi Lục Tư Sâm lớn đến thế nào. Anh tránh nói vào vấn đề chính, lướt qua những thỏa thuận liên quan đến hôn nhân, chỉ đọc phần có lợi cho cô.
Sau khi đọc xong còn vô cùng hào phóng nói với cô: “Thời gian có hạn, rất nhiều chỗ không quan trọng tôi không đọc. Thế nào, cô Trịnh hài lòng với kế hoạch hợp tác này không?”
Hài lòng cái quỷ gì!
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư hung dữ mắng một câu.
Sau đó không ngừng khuyên bản thân nhẫn nhịn, nhẫn nhịn. Ai bảo cô không nhìn thấy?
Chính là bị người khác bắt nạt.
Thật ra thỏa thuận trước hôn nhân đó cũng không quan trọng. Nhất là ở phần tiền bạc, Lục Tư Sâm không vô liêm sỉ đến mức tham lam tiền của một cô gái mù.
Chỉ là trong đó có một điều, nếu như cần thiết hai người phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
“Tôi thực hiện cái đầu anh ấy!”
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư thầm mắng, nhưng không thể nói ra.
Bắt nạt cô mù, thật sự là ức hϊếp cô quá mà.
Nhưng nghĩ lại, Lục Tư Sâm là thái tử nhà họ Lục, không bao lâu sẽ trở lại đỉnh cao. Người đàn ông như vậy nhiều người cả đời cầu còn không được.
Nếu để cho cô hưởng một lần hắc hắc hắc, hình như cũng không thiệt chút nào.
Đàn ông lịch sự cấm dục, anh tuấn mãnh mẽ. Trong truyện từng viết cơ thể anh cơ bắp cuồn cuộn, liếc mắt cũng có thể chảy nước miếng.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô lại bình tĩnh. Ai được lợi từ ai còn chưa biết đâu.
“Đưa hộp mực đỏ lăn tay cho tôi.” Trịnh Cẩn Dư nghĩ tới đây không chút do dự ấn ngón tay vào bản hợp đồng.
Hừ hừ hừ, chuẩn bị xong bím tóc nhỏ rồi, để cô thỏa thích giày vò nào!
Ngày hôm sau bọn họ đã đi đăng ký kết hôn từ sớm, buổi trưa người nhà họ Tôn làm tiệc ăn mừng cho bọn họ.
Buổi tối hai người lại hẹn riêng bạn thân ra ngoài. Nói thế nào thì hai người cũng phải tiến đến hôn nhân, không nói với bạn bè một câu cũng không được.
Trịnh Cẩn Dư chỉ có hai người bạn thân. Một người là Triệu Lỵ Lỵ, một người là Điền Dĩnh Hòa. Cô đã thông báo cho hai người.
Triệu Lỵ Lỵ thiên kim nhà giàu có, mọi người đều biết.
Còn Điền Dĩnh Hòa, là người lần đầu tiên Trịnh Cẩn Dư tiếp xúc sau khi xuyên truyện.
Cô bé là cô gái được ba mẹ nguyên chủ cứu giúp khi còn sống.
Nhà cô bé rất nghèo, nguyên chủ vốn tài trợ cho cô bé đi học. Sau đó mẹ cô bé bị bệnh, cần phẫu thuật gấp. Vào thời khắc quan trọng nguyên chủ cho cô bé một khoản tiền.
Sau đó cô bé coi cô giống như cha mẹ, coi nguyên chủ là người cô bé tôn trọng nhất.
Sau đó cha mẹ nguyên chủ qua đời, nguyên chủ bị người nhà họ Tôn quản rất nghiêm, Điền Dĩnh Hòa không thể tùy tiện đến thăm cô.
Điền Dĩnh Hòa không giống Triệu Lỵ Lỵ có gia thế hùng mạnh, có thể muốn làm gì thì làm. Trong cuộc sống của cô bé, mỗi bước đi đều phải rất cẩn thận.
Thật ra cô bé đã sớm nhìn ra người nhà họ Tôn đối xử với nguyên chủ không tốt. Thậm chí việc có người hiến mắt bị người nhà họ Tôn phá hỏng, cô bé đều biết.
Nhưng cô bé không dám nói ra, người nhà họ Tôn uy hϊếp cô bé. Nếu như cô bé dám nói lung tung sẽ bắt mẹ cô bé đi.
Hơn nữa cô bé luôn cảm thấy người nhà họ Tôn có quan hệ máu mủ với nguyên chủ, không thể đuổi tận gϊếŧ tuyệt nguyên chủ được.
Nhưng cuối cùng cô bé phát hiện mình đã sai rồi.
Có nhiều người vì tiền bạc, thật sự có thể không còn nhân tính.
Sau khi cô bé phát hiện mình đã sai, đã từng nghĩ đến việc hiến một con mắt cho nguyên chủ, để cô có thể nhìn thấy thế giới này.
Đáng tiếc người nhà họ Tôn vốn dĩ không cho cô bé cơ hội.
Về sau, nguyên chủ chết.
Cô bé không phải Triệu Lỵ Lỵ, không thể đại nháo nhà họ Triệu. Cô bé ồn ào không được việc gì, cũng không ai sẽ cho cô chỗ dựa.
Vì trả thù cho nguyên chủ, cô tự bán mình cho một lão đại giới kinh doanh, nghe đồn bị bệnh sạch sẽ ở thành phố Ly.
Một lòng muốn phá đổ nước hoa của nhà họ Trịnh để nhà họ Tôn tính kế thừa kế tài sản, cung không lấy được đồng tiền nào.
Nhưng trong truyện không nói cuối cùng cô bé có thành công hay không.
Dù sao ngay cả nguyên chủ cũng là vai phụ, huống hồ là bạn thân của nguyên chủ, càng không cần thiết nói rõ hơn
Hôm nay Trịnh Cẩn Dư bảo Điền Dĩnh Hòa đến. Đầu tiên đối phương là người thật lòng đối tốt với nguyên chủ. Thứ hai cô không nghĩ đối phương để trong lòng những chuyện không tốt của nguyên chủ.
Bây giờ cô đã xuyên truyện, cô hy vọng từng người thiệt tình đối xử tốt với nguyên chủ đều có được hạnh phúc.
Mặc dù trong truyện Triệu Lỵ Lỵ có mối quan hệ tốt với nguyên chủ, nhưng cô ấy là thiên kim nhà giàu có, từ trước đến giờ đều xem thường người khác.
Cô ấy không quen nhìn kiểu con gái không hào phóng, hận không thể bẻ một phần tiền thành hai phần như Điền Dĩnh Hòa.
Dù sao từ trước đến giờ Triệu Lỵ Lỵ không thiếu tiền, cũng không hiểu được sức mạnh khống chế của đồng tiền trên người nghèo.
Trong mắt cô ấy, Điền Dĩnh Hòa là người chỉ biết vâng vâng dạ dạ, cẩn thận dè đặt, nhìn thế nào cũng không xuất sắc.
Kiểu người này cô ấy sẽ dứt khoát loại bỏ khỏi danh sách bạn bè.
Vì vậy sau khi Điền Dĩnh Hòa biết được rất nhiều chuyện của nguyên chủ, không có nói với Triệu Lỵ Lỵ.
Triệu Lỵ Lỵ không thích cô bé, cô bé cũng không thích Triệu Lỵ Lỵ.
Càng không tin cô thiên kim đại tiểu thư này có thể làm gì vì nguyên chủ.
Hôm nay ngồi ở trong phòng bao, hai người cũng không vừa mắt nhìn nhau. Nhưng dù sao là ngày lành của bạn thân các cô, cho nên mỗi người mới nhẫn nhịn.
Trịnh Cẩn Dư nhìn dáng vẻ không thích lẫn nhau của hai người, trong lòng hiểu ra vài phần.
Đây là hai người bạn thân nhất của nguyên chủ, cô nhất định phải để bọn họ chung sống hòa bình.
Vậy trước tiên từ… Bắt tay bắt đầu thôi.
Trịnh Cẩn Dư trước kéo tay Triệu Lỵ Lỵ, cũng bất lấy tay của Điền Dĩnh Hòa, mất một lúc mới đặt tay hai người lên nhau.
Cô cười hì hì nói: “Hôm nay là ngày lành của mình, các cậu phải cùng nhau chúc phúc cho mình mới phải chứ.”
Triệu Lỵ Lỵ dễ tức giận, nhưng tương đối dễ mềm lòng. Trịnh Cẩn Dư nhìn cô ấy không được tự nhiên, bất chấp tất cả rải bảy bảy bốn mươi chín kế muốn làm càn, làm nũng.
“Lỵ Lỵ, nhiều năm như vậy, cậu biết mình đến đây như thế nào. Bây giờ vất vả lắm mới lấy được chồng, chẳng lẽ hôm nay cậu cứ phải luôn bĩu môi mới được à?”
Triệu Lỵ Lỵ quả nhiên cạn lời, cười: “Cứ như cậu có thể nhìn thấy mình bĩu môi vậy.”
Trịnh Cẩn Dư a một tiếng: “Chẳng lẽ mình không thể cảm giác sao?”
Dứt lời cô xoay người an ủi Điền Dĩnh Hòa.
Dáng người Điền Dĩnh Hòa rất đẹp, chính là cảm giác mềm mại yêu kiều như chim nhỏ nép vào người, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ.
Nhưng cô bé tuyệt đối là một người rất linh hoạt. Nhìn thấy Trịnh Cẩn Dư quay đầu, cũng chưa đợi cô lên tiếng, đã tỏ rõ thái độ: “Em và chị Lỵ cũng chúc chị những lời chúc tốt đẹp nhất. Yên tâm đi, chúng ta đều bạn thân tốt nhất, sẽ chúc phúc cho chị.”
Mặc dù ngoài mặt, hai người giả vờ thân mật, nhưng Trịnh Cẩn Dư biết hai người này không được tự nhiên.
Nhưng muốn làm tốt việc thường gian nan, không thể khiến người không thích nhau lập tức trở thành bạn tốt được, cô phải từ từ.
Đây chỉ là việc nhỏ trong tối nay, rất nhanh cho qua.
Triệu Lỵ Lỵ đổi chủ đề trước: “Cẩn Dư, cậu nghĩ như thế nào ở bên cạnh gã diêm vương mặt lạnh Lục Tư Sâm đó?”
“Tại sao mình không nhớ cậu và anh ta có quan hệ tốt như vậy?”
Lúc này Điền Dĩnh Hòa ngược lại đứng cũng chiến tuyến với Triệu Lỵ Lỵ.
Cô cũng đi theo hỏi: “Đúng vậy, em nhớ trước đây hai người không liên lạc gì mà, sao đột nhiên đi đính hôn?”
Câu hỏi này trả lời sao đây?
Thật ra Trịnh Cẩn Dư không muốn lừa dối bọn họ, chỉ nói vài ba câu không rõ ràng: “Ngày đó gặp được nhau ở nhà họ Lê, sau đấy gặp hai lần nữa. Sau đó thì…”
Điền Dĩnh Hòa thật lòng chúc phúc cô. Mặc dù cô bé không quen biết Lục Tư Sâm, nhưng cũng từng nghe nói về người này.
“Nếu ở cạnh nhau, vậy phải sống thật tốt. Anh ta chọn chị, nhất định vì thích chị, nhất định sẽ đối xử tốt với chị.”
Đối xử tốt với cô?
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy Lục Tư Sâm chắc chắn không có ác ý với cô, nhưng cũng tuyệt đối không thể đối tốt với cô.
Triệu Lỵ Lỵ nghĩ rất nhiều. Dù sao Lục Tư Sâm cũng là một người tàn tật, sau này có thể đứng dậy được hay không thì không chắc chắn. Cô ấy hơi lo lắng, sốt ruột nói: “Cơ thể anh Lục không tốt, sau này hai người sống thế nào?”
Trịnh Cẩn Dư không hiểu ý cô ấy chút nào, còn tưởng rằng cuộc sống đơn thuần, rất tự nhiên nói: “Đương nhiên sẽ giống như trước.”
Triệu Lỵ Lỵ thấy cô không hiểu, còn nói: “Là loại chuyện đó ấy. Chân anh ta không tốt, hai người không thể…”
“Không thể làm gì?” Trịnh Cẩn Dư còn chưa hiểu ý cô ấy.
Triệu Lỵ Lỵ nóng nảy: “Hai người cũng kết hôn, dù sao phải sống cuộc sống vợ chồng!”
“Cuộc sống…” Vợ chồng?
Trịnh Cẩn Dư không ngờ chuyện như vậy bị Triệu Lỵ Lỵ nói quang minh chính đại như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn rất nhanh ửng đỏ, cô xấu hổ sắp không có trốn.
“Lỵ Lỵ.” Cô giận mắng một câu, hận không che được miệng Triệu Lỵ Lỵ lại.
Triệu Lỵ Lỵ cũng không cho cô cơ hội né tránh: “Cẩn Dư, mình đang nói chuyện chính sự với cậu. Người ta đều nói điều chỉnh quan hệ vợ chồng vừa phải, hai người đều không có khả năng làm.”
Nếu đã nói đến vấn đề này, Trịnh Cẩn Dư đã qua sự xấu hổ rồi nên không còn ngượng ngùng nữa: “Vậy sợ cái gì, chỉ có chân anh ấy không tốt mà thôi.”
Điền Dĩnh Hòa: “Chân không tốt vẫn được sao?”
Trịnh Cẩn Dư vô cùng hảo sảng nói: “Anh ấy không ổn, không phải còn có mình sao?”
Cô dừng một chút, mặt đầy dũng cảm, nói: “Cùng lắm thì, mình tự mình động thôi mà.”
Khụ khụ khu…
Bỗng nhiên mấy tiếng ho khan truyền đến, mấy người trong phòng đều ngừng nói, không hẹn cũng nhìn ra ngoài.
Ba người đều quên bọn họ đang ở phòng bao khách sạn, hơn nữa hôm nay anh em chú rể còn chưa đến.
Lúc này ở phía cửa Lê Mặc Dương đến đầu tiên, tiếp theo là hai anh em của Lục Tư Sâm là Lôi Siêu và Vương Tấn.
Ba người không có ý tốt cười.
Người trên xe lăn ngoài cửa ngược lại rất bình tĩnh, cũng không biết nghe được bao nhiêu, ít nhất bây giờ không có bất kỳ phản ứng gì.
Trịnh Cẩn Dư thật muốn đào một cái hố, vừa nãy nói xằng bậy gì vậy?
“Anh Sâm.” Sau khi Lôi Siêu ngồi xuống cười đau bụng, gã nhìn Lục Tư Sâm đang ở ngoài cửa, rất muốn lặp lại câu nói kia một lần nữa.
Lê Mặc Dương cũng vậy, nhưng dù sao anh ta cũng là người trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, sau khi ngồi xuống biểu cảm rất bình tĩnh.
Chủ yếu là Triệu Lỵ Lỵ bên cạnh đang dùng ánh mắt sắc bén liếc anh ta, giống như nếu anh ta không cẩn thận nói sai điều gì, lập tức sẽ gϊếŧ người diệt khẩu vậy.
Giọng hắng giọng vừa rồi chính là của Lục Tư Sâm, lúc này anh lạnh lùng nhìn lướt qua Lôi Siêu, Lôi Siêu lập tức ngậm miệng lại.
Trong lòng thở dài, dễ dàng bị nội thương.
Trước kia nhìn Trịnh Cẩn Dư yếu đuối, không ngờ lại mạnh bạo như vậy.
Đại ca nhà gã thật có phúc.
Người đã đến đông đủ, hai người bạn của Trịnh Cẩn Dư bên này, Lục Tư Sâm đưa theo ba người, tổng cộng bảy người, cùng quanh một bàn.
Từ sau khi Lục Tư Sâm đến, Trịnh Cẩn Dư cũng không dám mắt nhìn thẳng anh.
Lúc này ngồi bên cạnh anh, từng tế bào trong cơ thể cô tràn đầy sự không tự nhiên, khiến cô đứng ngồi không yên.
Thật may, mắt nguyên chủ không tốt, cô còn có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Mang thức ăn lên đi.” Lục Tư Sâm để cho Vương Tấn ngồi gần cửa sổ đi sắp xếp. Anh nhỏ giọng nhắc nhở Trịnh Cẩn Dư: “Sau này chuyện vợ chồng vẫn là đóng kín cửa nói chuyện với anh.”
Trịnh Cẩn Dư mới vừa nâng một ly nước hoa quả, kề bên môi thì bị câu nói của Lục Tư Sâm làm đổ một nửa.
Trịnh Cẩn Dư giật mình xấu hổ.
Cũng biết Lục Tư Sâm người này đầy ý xấu, cô phải giả vờ như không nghe thấy được sao?
Tối nay cô làm sao sống nổi đây?
Nước hoa quả đổ lên người, Lục Tư Sâm lấy khăn giấy lau sạch lau từng chút một cho cô: “Nếu không anh đưa em về phòng thay quần áo?”
Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, tràn đầy ý tứ không rõ ràng.
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy ý nghĩ trong đầu anh tuyệt đối không chỉ đơn giản là thay quần áo.
Không được chứa cái gì đó rất đồϊ ҍạϊ .
“Không cần.” Trịnh Cẩn Dư tự lấy tay cọ cọ lên chỗ bị ướt, cũng may ướt không nhiều: “Em vẫn có thể chịu được, mùa hè sẽ mau khô thôi.”
Lục Tư Sâm cũng không nói nhiều, để mặc cô.
Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy rất rõ ràng môi anh cong lên, mang theo ý xấu, mang theo chút kiêu ngạo, còn có đắc ý sau khi trêu chọc người khác.
Con người này!
Nhưng tối nay, anh sẽ không muốn làm gì đấy chứ?
Triệu Lỵ Lỵ không biết chân anh là giả vờ, nhưng cô đã biết rồi!