Lần thứ hai Cố Điềm Điềm nhìn thấy người hàng xóm cao lớn kia là trong phòng gym dưới lầu, vào lúc 7 giờ tối ngày chủ nhật.
Anh thuần thục sử dụng các thiết bị, đồng thời dành thời gian hướng dẫn động tác cho những người bên cạnh, thoạt nhìn qua có vẻ rất thành thạo.
Vai và cổ của cô thực sự không thoải mái, sợ rằng tuỳ tiện tập mấy động tác sẽ làm cơn đau thêm trầm trọng, vì vậy liền tìm một huấn luyện viên cá nhân ngay tại phòng tập, chuẩn bị trải nghiệm buổi tập tiêu chuẩn đầu tiên.
Anh ta có phải là huấn luyện viên không nhỉ?
Công việc đó có vẻ khá phù hợp với một người có vóc dáng như anh.
Cố Điềm Điềm bước đầu thực hiện những động tác đầu tiên, bởi vì thường xuyên ngồi một chỗ viết luận văn, nửa năm nay đều không có vận động, cho nên việc thực hiện rất thống khổ, miệng còn kêu lên mấy tiếng, đã vậy tâm trí lại dồn hết sự chú ý sang người đàn ông kia.
“Người phía trước, tập trung.” Huấn luyện viên cá nhân không thể chịu được việc cô cứ nhìn người đàn ông bên cạnh, tay chống nạnh, khổ sở đỡ trán, “Người đàn ông kia đúng là đẹp trai thật, nhưng cũng không cần thiết tập trung xem chăm chú đến thế.”
“A…”, Cố Điềm Điềm ngượng ngùng quay đầu lại, “Bởi vì tôi thấy, …có phải anh ta là huấn luyện viên của phòng tập này không? Hay anh ấy là trợ giảng? Một buổi dạy bao nhiêu tiền thế?”. Hàng loạt câu hỏi cứ thế dồn dập tới. Nói xong, cô cảm thấy có chút có lỗi với huấn luyện viên đứng trước mặt mình, liền tốt bụng thêm một câu meme trên weibo, “Không có nói anh không tốt nha.”
“Cậu ấy không phải là huấn luyện viên ở đây, hình như chỉ là cư dân sống ở tòa nhà này thôi”, huấn luyện viên của cô trả lời rất nhanh, “Cậu ta thường đến tập luyện một mình, đôi lúc cũng mang theo bạn bè.” Huấn luyện viên liếc nhìn người đàn ông cao lớn, “Lần này cậu ta lại dắt thêm bạn mới đến nữa này.”
“Cái gì?” Cố Điềm Điềm không hiểu lắm.
“Cậu ta rèn luyện cường độ cao, bạn bè cậu ấy còn kêu thảm hơn cô. Tôi đề nghị cô nên đi theo tôi, sẽ phù hợp với cô hơn.” Huấn luyện viên nói những lời này, chủ yếu là để cô coi trọng vị thế của mình hơn.
*
ý là anh dạy cường độ cao cho bạn bè khiến họ còn kêu đau đớn nên cô sẽ không chịu được phương pháp dạy của anh.“Oh được được.”, cô lập tức tươi cười đồng ý, toàn bộ thời gian này đều đi theo huấn luyện viên, mặc dù hai chân run bần bật, không thể đi bộ bình thường, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là ngắm nhìn những người đàn ông đẹp trai.
Chín rưỡi tối, Cố Điềm Điềm nhanh chóng tắm rửa trong phòng tắm của phòng tập, rồi run rẩy từng bước đi về.
Cô chỉ sợ rằng chân cô còn không thể đi được nữa.
Cô cay đắng gục đầu xuống, đi về nhà.
“Cô Cố, buổi tối tốt lành.” Một giọng nói lớn phát ra từ sau lưng cô. Cố Điềm Điềm quay đầu lại.
Người đàn ông bên cạnh nhanh chóng chạy đến bên cô, chạy nhanh đến mức cô kinh ngạc, chóng váng trong giây lát.
“Chào anh Nguỵ,” Cô lịch sự đáp lại, trong lòng rộ lên tia nghi hoặc, “Chân của anh không đau sao?”
“Tập thể hình thoải mái mà!” Giọng người đàn ông có một tia hưng phấn, “Cô đây là tập lần đầu tiên, chắc chắn các cơ bắp sẽ đau nhức.”
“Tôi chỉ sợ rằng đến lúc đỡ đau thì thì hồn tôi đã bay đi nơi nào rồi,” Cố Điềm Điềm thống khổ di chuyển cái chân sắp cứng đơ, làu bàu trả lời anh.
“Kiên trì là chiến thắng!” Anh ta nhiệt tình cổ vũ một kẻ sắp tàn phế như Cố Điềm Điềm
“…” Cô cảm thấy mình không thể nói lên lời.
“Cô Cố có thể gọi tôi là Ngụy Hoán, Ngụy là Ngụy Tấn Nam Bắc trong triều Ngụy, Hoán là hoả tự bên hoán, mọi người đều gọi tôi là anh Hoán”, người hàng xóm bên nhà cô chủ động chia sẻ.
“Tên tôi là Cố Điềm Điềm, Cố là họ, Điềm Điềm là ngọt ngào,” Cố Điềm Điềm tự giới thiệu, mặc dù rất xấu hổ nhưng vẫn móc điện thoại ra,“Chúng ta thêm wechat đi, có gì thì gọi cho tiện.”
Nguỵ Hoán gật đầu, lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng quét mã QR của cô.
Mặc dù gặp nhau chỉ một chút, nhưng cũng đủ để cô vui sướиɠ, nhưng đúng lúc đó thang máy bị trục trặc.
Bởi vì nền đất ở tiểu khu tương đối thấp, nên nhà thầu xây dựng các tầng khá cao, phải đi khoảng chục bước thang bộ mới đến lầu kế tiếp.
Cô xem xét hoàn cảnh bản thân lúc này, cảm thấy không thể nào một mình lên được.
Vì vậy Cố Điềm Điềm khóc không ra nước mắt ngậm ngùi nhìn Ngụy Hoán, phất tay, “Anh Hoán, anh đi trước đi, chân tôi đau nên phải nắm lan can, đi lâu lắm.”
Cô vừa nói vừa nắm chặt quần lấy sức, từng bước dồn lực, chậm rì rì đến phía thang bộ.
Thế mà trước khi Nguỵ Hoán phản ứng, cô đã hét lên khi đi đến bậc thang đầu tiên.
“Aaa!” Giọng Cố Điềm Điềm lanh lảnh.
“Không, tôi không thể đi được.” Cô bị cảm giác đau nhức này lấn át tâm trí.
“Anh Hoán, anh cứ đi trước đi, tôi cảm thấy có khả năng kiếp sau tôi mới về được đến nhà,” Cố Điềm Điềm thảm thiết nói với Ngụy Hoán.
Người đàn ông không thể nhịn được cười khi cô ngồi bệt xuống cầu thang như một con mèo nhỏ.
“Anh Hoán, tôi nói thật đấy.” Cô chân thành bày tỏ nỗi đau của mình với anh, cũng rất muốn có một cái lỗ để chui vào.
Làm mấy điều kỳ quặc này trước mặt một người đẹp trai thật là mất mặt quá đi.
Đúng lúc này, Ngụy Hoán đột nhiên sải bước về phía Cố Điềm Điềm, ngồi xổm xuống trước mặt, quay lưng về phía cô, “Cô còn đủ sức để nhảy lên lưng tôi không?”
Cố Điềm Điềm sững sờ, anh tốt bụng như vậy sao?
Thấy cô không trả lời, Ngụy Hoán nhìn cô nghiêm túc, “Lên đi, không sao đâu, trước đây tôi cũng từng bị như vậy.”
Anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp, “Không có gì phải xấu hổ cả, sau khi cõng cô tới nhà, tôi sẽ thả cô xuống ngay.”
Cố Điềm Điềm sững sờ gật đầu, cô chẳng còn sức mà nhảy nên chậm rãi bò lên lưng anh.
Anh kiên nhẫn chờ cô tìm vị trí thoải mái trên lưng mình, rồi nhấc bổng cô lên.
Động tác của Nguỵ Hoán rất nhẹ nhàng, cũng không chạm vào người cô khiến cô cảm thấy rất dễ chịu.
Cố Điềm Điềm ngửi thấy mùi chanh trên người anh, không biết là do mùi của dầu gội hay gì, cô cảm thấy vị trí này có chút ái muội, vì thế bối rối liền thẳng người, hy vọng hơi thở của cô sẽ không phả vào tai anh.
“Cô đừng cựa quậy,” Giọng anh khàn khàn.
Cố Điềm Điềm giống hệt một con mèo nhỏ được nhắc nhở, lặng lẽ hắng giọng, thả lỏng cơ thể, đặt đầu lên vai phải của anh, ngoan ngoãn nói, “Tôi nằm yên rồi nhé.”