Chương 2: Bận không thể nhấc chân

“Haiz, tuy rằng cô gia nhập sớm, danh khí cũng lớn nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, ăn mặc như vậy rất dễ làm người khác cảm thấy cô làm kiêu. Vẫn nên chú ý một chút.”

Lưu Khắc tận tình khuyên bảo cô, ông ấy là một đạo diễn lâu năm, hợp tác nhiều lần với Hà Lạc. Lần đầu tiên hai người hợp tác, khi có cô chỉ mới 18 tuổi, cũng không lớn hơn con gái ông ấy bao nhiêu. Mà người có con đều thường thích khoa tay múa chân với con nhà người khác, cho nên mỗi lần nhìn thấy Hà Lạc, ông ấy đều nhịn không được dong dài thêm vài câu. Hà Lạc đã quen nên không trách, xem như gió thổi qua tai, thổi qua là xong.

“Hoắc tổng!” Một người đàn ông đi vào phòng hội nghị, mọi người nhìn thấy liền sôi nổi đứng dậy chào hỏi. Cô cũng đứng lên theo.

“Đừng khách khí, đều ngồi đi.” Người đàn ông đeo gọng kính tơ vàng xua xua tay, ngồi xuống ghế chủ vị.

Giọng nói này!!! Hà Lạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, trùng hợp đối mắt với người nọ, hiển nhiên đối phương cũng đang đánh giá cô. Cô giật mình cúi đầu xuống, giả vờ như không có chuyện gì, im lặng nghe người khác nói chuyện. Ngoài mặt không nổi lên gợn sóng nào nhưng trong lòng lại tràn giang đại hải. Như thế này cũng quá kí©h thí©ɧ rồi. Cô leo cầu thang lại nghe được kim chủ ba ba làm chuyện đó. Thật cô không nhìn thấy gì nhưng giọng nói hồn hậu tràn ngập từ tính vẫn khiến cô khó quên. Càng đừng nói lúc nãy đối phương thở dốc mang theo phong vị khác, quả thực đã mang đến linh cảm cho bộ ngôn tình tiếp theo của cô.

“Biên kịch, cô cảm thấy thế nào?”

Hà Lạc đột nhiên bị gọi có chút hoảng, nhưng lập tức liền trấn định lại.

“Tôi cảm thấy thêm một hầu gái đẩy xe lăn hầu gái có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện một chút, sẽ làm hạn chế hoạt động của nam chính. Nhưng nếu muốn thêm, sửa lại một chút không phải không thể.”

“Được. Vậy làm phiền Hà biên kịch rồi!”

Hà Lạc gật gật đầu ghi chú lại.

Đến khi cuộc họp kết thúc, cô nhìn những yêu cầu viết chi chít trên giấy, trên mặt cười hì hì, trong lòng lại ra sức mắng chửi. Trời ạ, phỏng chừng mấy ngày kế tiếp cô bận đến mức không thể nhấc chân. Tư bản muốn nâng một người không phải việc khó nhưng biên kịch lại phải thêm một nhân vật vào cốt truyện vốn đã mượt mà thật đúng là khó càng thêm khó. Nếu gặp phải người đặc biệt muốn được nâng thì nhân vật đó phải làm cho đối phương hài lòng mới thôi, biên kịch nhỏ trong những cuộc họp như vậy đều không có quyền lên tiếng nhưng Hà Lạc vẫn còn tốt, dù sao cô cũng từng nhận không ít giải biên kịch lại có cái danh thiếu nữ thiên tài, ý kiến của cô đều được mọi người suy xét.