Chương 8: Ăn quỵt

Tiết học vào sáng thứ hai đặc biệt gian nan.

Cách lúc tan học còn khoảng năm phút đồng hồ, chị Phì click PPT mở bài mới, tiêu đề treo bốn chữ vừa to vừa đậm: Văn hóa phục hưng.

Xem cái bộ dạng này, là đang muốn dạy quá giờ đây mà.

Bên ngoài hành lang đã xuất hiện mấy bóng dáng chạy về phía nhà ăn, khiến ban xã hội lớp hai ai cũng ngo ngoe rục rịch.

Lâm Tuệ nghe thấy phía sau có tiếng ghế xê dịch, cô thoáng ngã ra phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Đi trước à?”

“Không đi là không có cơm ăn cậu tin không?” Lão Cẩu duỗi cổ về phía trước.

Tin, không tin cũng phải tin. Từ sau khi huấn luyện quân sự lớp 10 bắt đầu thẳng đến kết thúc vào thứ sáu, cô đã sớm lĩnh giáo qua bản lĩnh đoạt cơm của đám đàn em này. Lâm Tuệ thậm chí còn hoài nghi, năm đó bọn họ huấn luyện quân sự có phải cũng bị người khác ghét như vậy hay không.

Chân lão Cẩu đã bước ra được một nửa, lại rụt về lại: “Nếu không tớ đi trước mua cơm cho hai cậu?”

Không nghĩ ra cậu ta còn trượng nghĩa như vậy. Lâm Tuệ từ đáy lòng cảm tạ cậu, nói: “Ngàn vạn đừng. Chờ Phì tỷ nói đến khi được ra, đồ ăn lạnh, canh cũng tụ ván rồi.”

Diệp Thanh Thanh còn định nói là ý kiến hay, nghe được Lâm Tuệ nói, có đói đi nữa cũng hết muốn ăn.

“Được rồi. Vậy các cậu chờ lát nữa nhắm chuẩn phương hướng mà chạy cho nhanh, có khi may mắn thì bên quầy đồ vặt có thể còn có nước sôi.” Nói xong, lão Cẩu nhanh như chớp từ phía sau chạy đi.

Tuần trước đã hưởng qua tư vị của mì gói nước ấm, Diệp Thanh Thanh nghĩ mà có chút sợ. Lần đó sau khi cho hết gói mì xuống bụng, hai người ngồi cùng bàn thay phiên chạy WC, thiếu chút nữa cả người bốc hơi thành khí. Vừa nhớ lại, bụng cô liền cảm thấy đau đau.

Nhưng Lâm Tuệ lại là một bộ dáng không có chút nào sốt ruột, chống cằm nhìn bâng quơ ra phía ngoài cửa sổ, hẳn là lại đang “ngắm triều”*.

Cô không vội, nhưng Diệp Thanh Thanh thì gấp. Chị Phì trên trên bục giảng đang nói đến cao hứng, kéo dài hơn mười lăm phút nữa sợ là còn không đủ.

“Lâm Tuệ, chúng ta làm sao bây giờ?”

“Không sao, chúng ta có ba lựa chọn.” Lâm Tuệ vươn ra ba ngón tay với bạn cùng bàn: “Một, đi nhà ăn liếʍ mâm. Hai, đi quầy quà vặt mua mì gói.”

Nghe được hai cái trước, cái đầu nhỏ của Diệp Thanh Thanh quay quay đến mức sắp rơi từ trên cổ xuống dưới.

Lâm Tuệ hơi hơi mỉm cười, “Ba, chúng ta trốn ra bên ngoài ăn.”

Kim Trung có gần ba phần tư là học sinh nội trú, dư lại một phần là học sinh ngoại trú. Học sinh ngoại trú có thể ra ngoài cổng, đương nhiên chỉ được ra vào buổi chiều tan học, không đem theo những người khác.

Nếu học sinh nội trú muốn về nhà vào cuối tuần, còn cần phải xin giấy phép mới được cho ra khỏi trường.

Bởi vậy, xác suất lựa chọn cách thứ ba gần như bằng không.

“Trốn ra ngoài?” Diệp Thanh Thanh cho rằng mình nghe lầm.

“Ngoài trường có một con đường toàn là mỹ thực, nếu không phải Kim Trung canh giữ nghiêm khắc như vậy, chúng ta còn có thể gọi điện đặt cơm hộp. Cậu muốn ăn cái gì? Cháo hay cơm, chọn một cái.” Lâm Tuệ nói.

Diệp Thanh Thanh hậm hực nói: “Ra ngoài được đi rồi nói tiếp.”

Lâm Tuệ nhướng mày, lộ ra biểu tình ‘cô bé này thế nhưng không tin ta’, nói: “Được, chờ xem.”

Sau khi dạy quá giờ hơn mười lăm phút, rốt cuộc chị Phì cũng tuyên bố tan học.

Như là đâm phải kíp nổ, lớp hai ban xã hội “Oanh” một cái nổ tung. Lâm Tuệ còn chưa kịp cất điện thoại vào trong túi, phòng học đã không còn một bóng người, trừ Diệp Thanh Thanh đã bị dọa cho ngốc bên cạnh.

Lớp hai ban tự nhiên cách vách tan học chậm hơn lớp bên này ba phút.

Lâm Tuệ vừa ra khỏi cửa phòng học, Hứa Điển cũng cùng lúc đi bộ qua. So với các bạn học khác điên cuồng chạy về quầy bán quà vặt, Hứa Điển bước chân tản mạn rề rề thật khiến người ta dễ dàng chú ý.

Diệp Thanh Thanh: “Bây giờ chúng ta làm thế nào?”

Lâm Tuệ chỉ bóng dáng Hứa Điển,

Đi theo cậu ta.”

Hứa Điển đi một đường không quay đầu lại, đi thẳng về phía cổng trường. Lâm Tuệ lôi kéo Diệp Thanh Thanh,giữ khoảng cách gần mười mét, đi theo phía sau cậu.

Cái gọi là ‘đi theo’ thật ra không giống như trong tưởng tượng.

Diệp Thanh Thanh còn tưởng rằng là phải lén lút theo dõi, kết quả chính là thành nghênh ngang mà theo đuôi.

Cổng trường Kim Trung canh giữ rất chặt chẽ, hoàn toàn không thể ra vào tùy ý.

Hứa Điển thuần thục mà đi về phía phòng bảo vệ, cùng bảo vệ trông cửa nói vài câu, cánh cổng cá nhân tự động mở ra.

Ngày thường cửa vừa mở ra, Hứa Điển liền lập tức đi ra ngoài. Nhưng hôm nay có điểm khác thường, cậu cứ thế đứng im tại chỗ.

Chú bảo vệ cũng cảm thấy kì lạ, hỏi: “Sao, không muốn đi ra?”

“Không phải.” Hứa Điển lắc lắc đầu, “hai người kia.”

“Hai cô gái nhỏ đi theo phía sau à, chờ hai em ấy?”

“Dạ.”



Không tới mười giây, Lâm Tuệ cùng Diệp Thanh Thanh chạy như bay tới.

“Chú, chúng cháu đi ra ngoài ăn bữa cơm, châm chước châm chước ạ.”

Lâm Tuệ chắp tay trước ngực, khom lưng về phía chú bảo vệ.

Chú bảo vệ cười, “Sao, nhà ăn không có cơm?” Nói xong, ông giơ tay nhìn đồng hồ, “Ai nha má ơi, bây giờ thì chắc chắn là không có rồi. Nhưng mà các em muốn ra khỏi cổng trường, đó là phạm quy nha!”

Trong thời gian nói, Hứa Điển cất bước đi ra ngoài. Đi một hơi, không còn bóng dáng.

Chú bảo vệ gãi gãi đầu, cười đến khờ, “Người ta có chuyện quan trọng phải làm, sao có thể so sánh.”

“Chúng cháu cũng có chuyện đặc biệt quan trọng là phải ăn cơm, cháu sắp chết đói.” Lâm Tuệ nói, bụng còn phối hợp mà phát ra thanh âm “Ùng ục ùng ục”.

“Chú, đừng đùa bạn ấy.”

Giọng nói không cảm xúc vang lên, bóng người vừa mới biến mất đột nhiên thoáng hiện ra trước mắt, dọa Lâm Tuệ nhảy dựng, “Cậu không phải đã đi rồi sao?”

Hứa Điển liếc xéo cô, “Tớ đi rồi, ai mang cậu ra cổng trường?”

Lâm Tuệ thấy mình đuối lý, yên lặng ngậm miệng lại.

“Đi thôi.” Thiếu niên xoay người, sườn mặt hợp lại dưới ánh nắng,”Chỉ một lần này, không có lần sau.”



Bởi vì Kim Trung là trường có từ lâu đời, nên không giống các trường cấp 3 khác đều ở vùng ngoại thành, mà chiếm một khoảng đất to bự ở bên trong thành phố. Hơn nữa lại gần bên khu buôn bán, nên bên ngoài trường cực kì phồn hoa náo nhiệt.

Khu buôn bán đương nhiên không bao giờ thiếu được mỹ thực, từ trên phố đi xuống, tất cả đều là tiệm cơm.

Thời tiết tháng chín cũng không mát mẻ hơn mùa hè bao nhiêu, mặt trời chói lọi treo trên đỉnh đầu, lá của mấy cây thụ nhỏ bên đường bị chiếu đến sáng trong.

Hai nữ sinh ngại nóng, tùy tiện chọn một cửa hàng bán mì lạnh ngồi xuống gọi món.

Không đến hai phút đồng hồ, hai chén mì lạnh được bưng lên bàn. Bà chủ thấy các cô mặc đồng phục kim Trung, cười hỏi: “Hai đứa cũng trèo tường đi ra à?”

Lâm Tuệ tai nhạy, nắm giữ hai từ: Cũng trèo.

Kim Trung vì ngăn chặn khả năng học sinh gọi cơm hộp bên ngoài, trước một năm mới vừa xây cái tường vây cao hơn nữa thước, thế mà còn có người không sợ chết dám leo tường?

Cô theo trực giác quay đầu lại nhìn về phía sau.

Ba nam sinh ngồi vây quanh cái bàn gần phòng bếp, tất cả đều mặc áo thun nhẹ. Nhìn kỹ thì mới phát hiện bọn họ chỉ là cởi bớt áo khoác đồng phục, vẫn mặc quần của trường.

Một người cao gầy, một người béo tốt, còn có một người màu da phơi đến ngăm màu.

Không may lắm, Lâm Tuệ đều nhận ra.

Nam sinh có làn da ngăm tên là Trần Phàm, là nam sinh Kim Trung lớp 11-2 ban tự nhiên. Nếu nói Dư Bắc Huy chính là đại ca Kim Trung, như vậy hắn chính là phó lãnh đạo.

Nhưng Trần Phàm và Dư Bắc Huy lại không hợp nhau đã lâu, hai người đánh nhau ngầm cũng không ít hơn vài lần.

Mà hai nam sinh còn lại chính là tùy tùng của Trần Phàm. Lâm Tuệ có gặp qua vài lần, nhưng không nhớ kỹ tên.

Đúng là, chỉ có đám Trần Phàm mới có thể ngu đến mức đi treo tường.

Diệp Thanh Thanh tò mò, “Bọn họ cũng là học sinh Kim Trung?”

“Ừ, cũng không phải người tốt gì, cậu đừng để ý đến bọn họ.” Lâm Tuệ nói.

Diệp Thanh Thanh trời sinh nhát gan sợ phiền phức, nghe Lâm Tuệ nói xong, lập tức xoay đầu trở về, vùi đầu vào khuấy mì lạnh.

“A, sao cậu biết được hot boy có thể ra cổng trường?” Diệp Thanh Thanh hỏi.

“Trước nay tớ không gặp cậu ta ở nhà ăn.” Lâm Tuệ nhớ lại một lượt, lại nói: “À, trừ lần trước vài người chúng ta cùng nhau đi ăn.”

Diệp Thanh Thanh tựa hồ có chút thất vọng, “Vậy sao…”

Lâm Tuệ đói đến bụng dính da lưng, không để ý đến cảm xúc của cô, nói: “Sau đó tớ hỏi Đại Ngư, cậu ta nói giữa trưa Hứa Điển đều ra bên ngoài ăn, có thể là phòng giáo vụ đặc biệt cho phép đi.”

Rốt cuộc có đặc biệt cho phép hay không, cô không biết, cũng không có hỏi qua.

Nhưng mọi người đều biết, Hứa Điển ở Kim Trung là một sự tồn tại đặc biệt. Năm đó thi lên cấp 3, Lâm Tuệ cũng không dự đoán được là Hứa Điển sẽ vào Kim Trung, hơn nữa còn là mời vào.

Nguyên nhân rất đơn giản, Hứa Điển ở cấp 2 thi toán học cầm giải nhất toàn tỉnh.

Không mời cậu, thì mời ai.

Hai nữ sinh đều không kén ăn, hai người khuấy mì lạnh xịt chút tương cay, lại kêu thêm hai ly đậu nành rồi không ai nói chuyện nữa.

Lâm Tuệ đang chuẩn bị đi tính tiền, trùng hợp đυ.ng phải đám Trần Phàm vừa mới tính tiền xong đi ra. Hai bên gặp nhau, cô không muốn phản ứng, lại bị đối phương nhận ra.

Trần Phàm có lẽ đang trong thời kỳ vỡ giọng nhưng có lẽ không biết chăm sóc, tiếng nói so với nam sinh bình thường còn khàn hơn: “Ha ha, đây không phải là người của Dư Bắc Huy…”



Lâm Tuệ hung hăng trừng tới, khiến nửa câu sau của cậu ta nghẹn ở cổ họng, cố gắng nuốt vào.

“Rõ ràng chính là như vậy, lại còn không cho người ta nói?” Trần Phàm cười cười.

Mắt Lâm Tuệ trợn trắng, mặc kệ ngươi. Đồ con kiến.

Diệp Thanh Thanh lần đầu gặp lưu manh vườn trường gần như vậy, căng thẳng tránh đến bên cạnh Lâm Tuệ, sợ không cẩn thận một chút lại chọc phải phiền toái.

Cũng may Trần Phàm không chú ý tới cô, đôi mắt chỉ dừng ở trên người Lâm Tuệ không ngừng đánh giá.

Bà chủ từ phòng bếp đi ra, thấy là muốn tính tiền, liền thuận miệng hỏi: “Thể nào, có hợp khẩu vị không?”

“Khá ngon ạ, có chút cay thôi.” Lâm Tuệ nói.

“Phải không, ông nhà ta là người Trùng Khánh.” Bà chủ chỉ chỉ bóng dáng đang bận rộn trong phòng bếp, lại mở sổ ghi.” Hai phần mì lạnh, hai ly sữa đậu nành, tổng cộng là mười lăm đồng.

Lâm Tuệ sờ sờ vào túi tiền bên trái. Ặc, hình như là thẻ trường. Sờ sờ đến bên phải, cũng không thấy.

Ặc, không phải là…

Cô còn chưa từ bỏ ý định, hai tay cùng cắm vào túi quần. Bên trái là di động, bên phải ____ rỗng tuếch.

“Thanh Thanh, cậu có mang tiền theo không?” Lâm Tuệ hỏi.

Diệp Thanh Thanh cũng moi moi túi, chỉ có cái thẻ trường.

Lâm Tuệ: “..”

Được rồi!

Lâm Tuệ vừa định hỏi có thể cho nợ hay không, lại thấy bà chủ dường như đã nhìn ra cái gì, sắc mặt liền xấu hổ, gương mặt đỏ hồng lên, ngượng ngùng mở miệng.

“Không mang tiền?” Trần Phàm không chê náo nhiệt ở một bên xem diễn, “Đây đây, để tớ trả giúp cậu.”

Nói xong, hắn tùy tiện vứt ra một tờ chủ tịch Mao màu đỏ.

Một tên tùy tùng nhỏ vỗ tay ồn ào: “Trâu bò.”

Tên tùy tùng số hai cũng hì hì cười rộ lên, “Phàm ca nhà chúng ta cái gì cũng không có, chỉ có tiền là nhiều!”

“Cảm ơn, không cần.” Lâm Tuệ vươn tay ra ngăn Trần Phàm, “Tớ đi kêu bạn tớ lại đây.”

Nói tới nói lui, người quen tất cả đều ở bên trong trường, làm sao ra đây? Nếu để Diệp Thanh Thanh trở về lấy tiền, có thể vào cổng nhưng chưa chắc có thể được ra. Cố tình hôm nay ba cô cũng ra ngoài giao lưu không có ở trường…

Có!

Lâm Tuệ móc di động ra, gửi tin nhắn QQ cho Đại Ngư.

Lâm Tuệ: “Đại Ngư, tớ ăn cơm không mang tiền bị người ta giữ lại, cậu mang tiền trèo tường ra cứu gấp!”

Tin gửi đi ra ngoài, như đá chìm vào đáy biển.

Suốt mười phút, Lâm Tuệ không thu được bất luận tin tức nào đáp lại.

Một đám Trần Phàm không có chuyện gì, vừa lúc ở bên vây xem tình huống phát triển thế nào, còn thường hay bỏ đá xuống giếng, “Nếu không hai người buổi chiều đừng vào lớp, đi rửa chén gán nợ cho bà chủ là được rồi!”

“Câm miệng!”

Lâm Tuệ tức giận.

Diệp Thanh Thanh cũng phát sầu, cũng không nghĩ ra biện pháp đẹp cả đôi đường.

“Thanh Thanh, cậu về trường học trước đi.” Lâm Tuệ cắn răng đánh liều, cùng lắm thì trốn học,

“Tớ ở lại đây.”

Vừa mới dứt lời, di động phát ra hai tiếng “tinh tinh”, QQ hiện ra một tin nhắn.

`: “Ở đâu?”

Tim Lâm Tuệ đang đập đột nhiên cứng lại, cứu binh tới!

——

*tên bài thơ “Ngắm Triều” Lâm Tuệ nhắc ở trước đó, chỉ việc từ xa nhìn những học sinh ồ ạt kéo ra căn tin như sóng triều dâng (beta)

------oOo------