Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Em Ôm Lấy Thời Gian

Chương 7: Xem phim

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rất nhanh lại

đến thứ sáu.

Theo lẽ thường, sau khi tan học vào thứ sáu là thời gian đi chơi cùng bạn bè thân thiết. Nhưng hôm nay Lâm Tuệ vốn là đứa trẻ hay gây ầm ĩ nhất ở hẻm Yên Đại, lúc này vẫn còn đang đứng trước mặt Hứa Điển.

Mười phút trước khi tan học, Hứa Điển nhận được tin nhắn QQ của Lâm Tuệ.

Lâm Tuệ: “Đợi chút tớ về cùng cậu.”

Hứa Điển vẫn đang xoay xoay tay trên mặt bàn, nghiêm túc nhìn thoáng qua đồng hồ.

Năm 2012, ngày mười bốn tháng chín, thứ sáu, buổi chiều 5 giờ mười bảy phút. Không sai, là thứ sáu.

Thứ sáu mỗi tuần, Lâm Tuệ nếu không phải đi chơi cùng bạn học trong lớp, thì chính là ngồi trên xe gắn máy của Đại Ngư đi loanh quanh, xác suất về nhà đúng giờ là cực kì nhỏ.

Mà Hứa Điển, lại trái ngược với Lâm Tuệ.

Sau khi tan học liền về nhà, sau khi về nhà thì làm bài tập, làm xong việc thì chuyển mắt đến đồng hồ cũ kĩ trong nhà, quy củ đến mức không giống một thiếu niên đang tuổi dậy thì.

Lâm Tuệ nói muốn về nhà đúng giờ, Hứa Điển thật sự bất ngờ.

“Cãi nhau với Đại Ngư?” Cậu hỏi.

“Cậu ta cũng bận rộn lắm, cuối tuần này muốn ngả bài với Trần Phàm, đến trước để chuẩn bị.” Lâm Tuệ nhẹ nhàng giẫm lên thanh gác chân, an ổn ngồi trên yên sau của xe đạp, “Thật không hiểu nổi nam sinh mấy cậu, bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò kéo bè kéo cánh.”

Hứa Điển không đáp.

Lâm Tuệ dừng vài giây, sau đó bổ sung thêm một câu, “Thiếu chút nữa đã quên, cậu không giống đám nam sinh kia.”

Hứa Điển: “… Cảm ơn đã khích lệ.”

“Không có gì.”

Lấy Hứa Điển ra so sánh với các nam sinh khác, thật sự là không giống.

Cái không giống nhất đầu tiên chắc chắn là diện mạo. Không cần nhìn cũng biết, Hứa Điển so với bọn họ đẹp hơn rất nhiều. Tiếp theo chính là tính cách. Nam sinh tuổi dậy thì khí huyết tràn đầy, nhưng Hứa Điển lại rất ít nói. Còn nữa chính là phương diện quan hệ, các nam sinh khác đều có một nhóm nhỏ, còn Hứa Điển trái lại, lúc nào cũng một mình.

Nhưng mà nữ sinh lại thích như thế, nữ sinh ở Kim Trung yêu thầm Hứa Điển, số lượng phải tính đến ba chữ số trở lên.

Lâm Tuệ cực kỳ tự hào, cô không có trong số đó.

Thanh mai trúc mã mười mấy năm, trong mắt cô Hứa Điển không phải là một tấm gương hoàn hảo. Ưu điểm có, khuyết điểm cũng không ít, mà khuyết điểm chí mạng nhất trong mắt cô chính là: quá ít nói.

Mỗi ngày đi học, Hứa Điển có thể hoàn toàn không mở miệng. Tương phản với với Lâm Tuệ có cái miệng bô bô nói không ngừng, cậu cũng có thể duy trì im lặng không nói một câu.

Lâm Tuệ tập mãi thành thói quen, móc di động ra chơi bắn trứng.

Vừa qua khỏi vòng thứ nhất, QQ nổi lên tin nhắn.

Tiểu Ngư: “Chị, ngày mai qua nhà em xem phim nhé.”

Lâm Tuệ gửi lại icon ‘OK’.

Tiểu Ngư: “Anh của em kêu chị dẫn anh Tiểu Điển cùng qua.”

Lâm Tuệ nhìn về cái hũ nút đang đạp xe, cân nhắc một lát, sau đó nói: “Ngày mai có rảnh không, Đại Ngư kêu cậu qua nhà.”

Hứa Điển im lặng.

“Cậu nếu có đi qua, tiện đường chở tớ một đoạn.” Lâm Tuệ nói.

Nhà Đại Ngư Tiểu Ngư ở đầu hẻm Yên Đại, còn nhà bọn họ thì ở cuối hẻm. Hẻm Yên Đại nói dài thì cũng không dài lắm, khoảng cách trước sau khoảng chừng mười phút đi bộ.

Trước kia nếu có hẹn, đều là Lâm Tuệ tự mình đi.

Còn cái tên Hứa Điển này, ở nhà ôm đồng hồ gϊếŧ thời gian, hai ngày cuối tuần trừ việc đến nhà họ Lâm ăn cơm để điểm danh là cho biết vẫn còn sống, còn lại cơ bản đều không ra khỏi cửa.

Đạp xe thẳng đến khi ngừng ở cửa nhà họ Lâm, Hứa Điển mới nói: “Cuối tuần này ông nội không có ở nhà.”

Lâm Tuệ sửng sốt vài giây, không hiểu.

“Ngày mai có rảnh.” Hứa Điển lại nói.

“Nói chuyện đừng có luôn quanh co lòng vòng.” Lâm Tuệ nhịn không được trách.

Cũng không biết là học từ ai, Hứa Điển thường xuyên hỏi một đằng trả lời một nẻo, rất chi là kỳ cục. Lâm Tuệ cực chán ghét cậu không nói chuyện thẳng thắn, cô luôn phải hao tổn trí óc mới hiểu được ý của cậu.

Hai người đang nói chuyện, có chiếc xe máy đi vào ngõ nhỏ.

Hẻm Yên Đại có rất ít người xa lạ bước chân đến, đặc biệt là đàn ông trên cánh tay có xăm hình dày đặc.

Lâm Tuệ nhịn không được nhìn chằm chằm vào cánh tay đầy hình xăm của người đàn ông, nghĩ thầm nhà ai ở bên ngoài trêu chọc phiền phức, hiện tại để cho tên côn đồ đến đòi nợ.



Ai ngờ xe máy lại chạy thẳng sát đến cửa nhà họ Hứa. Tên xăm hình trên cánh tay đó cũng không đi xuống, cứ ngồi ở trên yên xe máy nhìn bọn họ.

“Anh…”

Lâm Tuệ vừa định hỏi, đã bị Hứa Điển duỗi tay ngăn lại, “Lâm Tuệ, cậu vào nhà trước đi.”

“Không được.” Lâm Tuệ quyết đoán cự tuyệt. Trong nhận thức của cô, xăm hình trên cánh tay nếu không phải người làm nghệ thuật thì chính là một tên côn đồ, mà người đàn ông trước mặt, hiển nhiên chính là loại người phía sau. “Cậu từ từ, để tớ gọi điện cho ba tớ.”

Hứa Điển kéo lấy cổ tay cô, “Không liên quan đến cậu, cậu không cần để ý.”

“Nhưng mà…”

“Vào nhà.” Hứa Điển lặp lại một lần, sau đó buông tay ra.

Không lay chuyển được cậu, Lâm Tuệ không còn cách nào đành phải yên lặng nghe lời. Đến trước cửa, cô quay đầu lại nhìn liếc qua một cái, chỉ thấy người đàn ông đầy hình xăm vẫn đang ngồi trên yên, phất phất tay chào với cô.

Lâm Tuệ nổi lên một thân da gà.

Nói không sợ là giả, cô luôn luôn rất nhát gan. Nhưng cứ nghĩ đến đối phương là muốn tới gây phiền phức cho Hứa Điển, cơn sợ hãi của cô lập tức tan thành mây khói.

Lâm Tuệ bước trên sân, ngồi bên tường lén nhìn ra bên ngoài.

Hứa Điển đã đi tới trước người ngồi xe máy, biểu tình tự nhiên hỏi: “Ông ta thiếu bao nhiêu.”

“Nhiều đấy.” Tên xăm cánh tay nhếch miệng cười, phun ra một ngụm khói, “Ba mày thiếu tao 500, thiếu anh em tao một ngàn hai, còn có…”

Hứa Điển không muốn nghe, trực tiếp lấy từ trong túi ra hai tờ Mao chủ tịch, “Tao chỉ có hai trăm.”

Tên xăm cánh tay lập tức cướp lấy tờ tiền: “Không sao, còn thiếu lại 300 tao có rảnh sẽ quay lại lấy tiếp.”

Hứa Điển không lên tiếng.

“Mày đừng có không vui, ông ta là ba mày, cha nợ thì con trả đó là đạo lý thường tình.” Tên xăm cánh tay nói.

Rình coi đến bây giờ, Lâm Tuệ xem như hiểu rõ tiền căn hậu quả.

Nguyên nhân gây ra thì ngược dòng về năm 2001. Năm đó, mẹ Hứa Điển bệnh nặng qua đời, sau đó ba Hứa Điển là Hứa Thế Xương tính tình biến đổi, đã vứt bỏ gia đình thì thôi, còn suốt ngày trầm mê trong bài bạc, đi vay nợ một đống. Hứa Thế Xương lại trốn biệt tăm biệt tích, mấy chủ nợ không còn cách nào, đành phải đòi tiền hai ông cháu nhà họ Hứa.

Cái gọi là cha thiếu nợ thì con trả, đúng là như thế.

Lâm Tuệ không biết Hứa Điển đã trả cho Hứa Thế Xương bao nhiêu là nợ, chỉ biết ngày ngày trôi qua hai ông cháu nhà họ Hứa càng thêm túng quẫn.

Tên xăm cánh tay nổ xe máy mà đi, Hứa Điển đứng ở trên đường lát đá một lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đầu tường tường nhà họ Lâm.

Lâm Tuệ vội vàng núp đầu xuống, đáng tiếc không có tác dụng, Hứa Điển đã sớm phát hiện ra cô.

“Tớ thấy cậu.” Hứa Điển nói.

Lâm Tuệ: “..”

Vừa vặn, bên chậu hoa nằm một con mèo đen.

Lâm Tuệ đem Hạt mè còn đang buồn ngủ xách lên cao, “Không phải tớ cố ý muốn nghe, là Hạt mè muốn nghe.”

Hạt mè: “Meo.”

Hứa Điển có chút dở khóc dở cười. Có thể lấy mèo ra làm lá chắn, không hổ là cô.

Lâm Tuệ lộ ra nửa cái đầu cùng hai con mắt, nói: “Ngày mai gặp.”

“Ừ, ngày mai gặp.”



Ngày hôm sau qua giờ cơm trưa, đến giờ Hứa Điển cùng Lâm Tuệ đến nhà họ Dư.

Nhà họ Dư là hộ nhà giàu có nhất ở hẻm Yên Đại, lúc những nhà khác còn đang ở nhà trệt, nhà họ đã xây lên căn nhà ba tầng, còn chưa nói đến mấy hàng xe hiệu dưới hầm.

Vợ chồng nhà họ Dư cũng là cặp vợ chồng mà nhiều người hâm mộ nhất. Chồng phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, vợ phụ trách xinh đẹp như hoa, vợ chồng ân ái đến nay khiến bao nhiêu người ganh tị không thôi.

Thời điểm hai người vào cửa, Giang Như Ý đang bưng điểm tâm đứng ở cửa, nói: “Tới rồi? Mau vào đi nào. Hôm nay dì có nướng một chút bánh quy, mấy đứa lại đây nếm thử.”

Vừa dứt lời, Đại Ngư Tiểu Ngư trước sau xuất hiện ở trên cửa cầu thang.

Đại Ngư vẫy tay, “Hứa Điển, lên lầu.”

Tiểu Ngư đi thẳng đến trước mặt Lâm Tuệ, kéo tay nói: “Chúng ta đi xem<< Mối tình đầu>>, phim Thái Lan.”

Nhóm bốn người chia ra thành hai nhóm, con gái ở phòng khách lầu một xem phim, con trai lên phòng sách ở lầu hai chơi máy tính.



Phim vừa mới bắt đầu chiếu, Giang Như Ý đem đồ ăn vặt, bao khoai lát ra, thuận tiện ngồi vào sô pha xem chung thành một nhóm.

Tiểu Ngư mở bao khoai lát ra, nói: “Nam chính lớn lên thật sự rất soái, cực kỳ soái.”

Lâm Tuệ cười không đáp.

Cô đối với thẩm mĩ của Tiểu Ngư vẫn luôn ôm thái độ hoài nghi, hồi cấp hai Tiểu Ngư nói lớp học của mình có hai nam sinh rất đẹp trai, một hai kéo cô qua nhìn cho bằng được.

Kết quả đi tới trước mặt nhìn.

Chào ngài, xin hỏi cái vị mặt dài như chiếc giày này là ai đây?

Giang Như Ý đối với cách nói của con gái thì cực kỳ khinh thường, tự tin nói: “Có soái đi nữa cũng không soái bằng con trai của mẹ.”

Tiểu Ngư làm một động tác nôn khan.

Giang Như Ý liếc trắng mắt một cái, nhìn về phía Lâm Tuệ đang ngồi một bên yên lặng ăn khoai lát, hỏi: “Tuệ Tuệ, con cảm thấy Bắc Huy lớn lên thế nào?”

“Lớn lên không tệ nha, dì không biết đâu, ở Kim Trung còn có không ít nữ sinh thầm thích cậu ấy nữa.” Lâm Tuệ nói.

Cô cũng không phải là nói dối để dụ Giang Như Ý vui vẻ. Ở Kim Trung ai mà không biết, ngoài hot boy lớp 11 Hứa Điển ra, thì Dư Bắc Huy lớn lên cũng cực kỳ tuấn tú, cực soái.

Giang Như Ý vừa nghe, nhịn không được vui đến nở hoa, “Thật à? Dì thấy thằng bé lớn lên giống ba nó. Ba nó lúc trẻ ấy nha, đếm không biết là bao nhiêu cô nàng theo đuổi…”

Tiểu Ngư lén đến bên tai Lâm Tuệ nói nhỏ: “Không biết mẹ em đã nói qua với chúng ta mấy trăm lần.”

Giang Như Ý nói đúng là sự thật, Lâm Tuệ có nghe Trương Vân Thu nói qua, hẻm Yên Đại năm đó có một tuấn một mỹ, mỹ đương nhiên là nói đến mẹ của Hứa Điển, còn nói đến tuấn, thì chính là ba của Tiểu Ngư.

Chỉ là người già rồi mập ra, bây giờ đã không còn nhìn ra được dáng vẻ ôn nhuận như ngọc năm đó.

Giang Như Ý còn đang nhớ lại chuyện cũ, chồng bà Dư Văn Bình đang từ trên bậc thang đi xuống, “Sao lại nhắc với mấy đứa nhỏ hoài thế này?”

“Không có nhắc hoài, đang xem phim.” Giang Như Ý lập tức thu nhỏ miệng lại, làm bộ cùng mấy đứa nhỏ xem phim. Vừa vặn, hình ảnh đang dừng ở trên mặt nam chính, bà nhịn không được nói thầm: “Ặc, lớn lên còn rất tuấn tú, trắng trắng mềm mềm, so với con trai ta còn đẹp hơn.”

Tiểu Ngư: ” ? ? ?”

Một giờ sau, bộ phim điện ảnh kết thúc.

“A Lượng học trưởng thật là soái mà ~”

“Đúng vậy nha.”

Tiểu Ngư cùng Lâm Tuệ liếc nhau, đạt được nhận thức chung, song song mở di động lên Baidu tra xem nam diễn viên chính tên họ thật là gì.

“Em vẫn luôn cảm thấy anh Tiểu Điển lớn lên cũng rất tuấn tú.” Tiểu Ngư nói.

Lâm Tuệ không có cách nào phủ nhận, cô cũng giống như người bên ngoài, đối với giá trị nhan sắc của Hứa Điển đều rất thưởng thức, cậu xác thật rất phù hợp với thẩm mĩ của đại chúng, liếc mắt một cái đã khiến người ta cảm thấy đẹp đến kinh ngạc.

“Chị cảm thấy A Lượng tương đối soái, là ánh sáng mặt trời.” Lâm Tuệ tiếp tục mạnh miệng.

Cũng không biết vì sao, Lâm Tuệ không có cách nào ở trước mặt người khác thừa nhận là Hứa Điển đẹp trai.

Cô có thể dễ dàng khen Dư Bắc Huy, nhưng lại không thể đối xử với Hứa Điển giống như vậy, đại khái chắc là vì Hứa Điển luôn luôn chọc cho cô tức giận đi.

Đúng, khẳng định là như vậy.

Buổi chiều 5 giờ, hai người rời khỏi nhà họ Dư, đi đường về nhà.

Lâm Tuệ tâm tình không tệ, một đường về tới cửa nhà, mở miệng nói nhiều nhất vẫn là << Mối tình đầu>> và A Lượng học trưởng soái bao nhiêu.

Hứa Diển yên lặng nghe, cho đến khi Lâm Tuệ đề cập đến tên thật của diễn viên là Mario.

Hứa Điển nhìn chằm chằm cô thật lâu, “Cậu…” Sau đó lộ ra một biểu cảm

‘Không nghĩ tới khẩu vị cậu lại mặn như vậy’.

Lâm Tuệ nhất thời không phản ứng lại, ngơ ngác đứng ở cổng lớn nhìn theo Hứa Điển dắt xe đạp vào trong nhà, não nửa đường tắc xe đột nhiên được khai thông.

Cô tức đến dậm chân, “Không phải Mario của lớp các cậu! Người ta là Mario Thái Lan!”

Hứa Điển: “À vậy sao?”

Lâm Tuệ: “..”

Nếu có một ngày phổi cô bị nóng đến nổ bùm, Hứa Điển chắc chắn là người khởi xướng.

------oOo------
« Chương TrướcChương Tiếp »