Chương 9: Tô gia

Tô Trạch Diệp muốn hỏi "Tại sao?" nhưng Tô Mính Hoàn đã nhanh chóng rời đi.

Tô Trạch Diệp nhìn theo bóng dáng cô rời đi, thở dài. Anh ta không hiểu tại sao chuyện lại như vậy, rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề? Rõ ràng mọi thứ đang phát triển rất thuận lợi, hơn nữa còn có một số thu hoạch ngoài dự kiến cơ mà.

Buổi sáng, anh ta cố ý tìm gặp Diệp Sâm Nam để nói chuyện với anh nhưng không phát hiện đối phương có bất kỳ điều gì bất thường. Vậy tại sao em gái của anh ta lại có thái độ bướng bỉnh như vậy?

Sau khi về nhà, Tô Trạch Diệp đã phải giải thích rõ ràng cho mẹ về những gì Tô Mính Hoàn nói. Mẹ hỏi anh Diệp Sâm Nam có thái độ thế nào.

Rất bình thường, anh cảm thấy như thế.

Buổi tối lúc ăn cơm, anh thay Tô Mính Hoàn tìm lý do lấp liếʍ, nói là có việc gấp không có thể đi được, Diệp Sâm Nam cũng không nói gì.

“Con thấy cậu ta cũng xem như là người có giáo dục đấy, nhất định sẽ không so đo chuyện nhỏ nhặt này.” Đây là cái nhìn của Tô Trạch diệp đối với người em rể tương lai của mình.

Liễu Ngọc Hoa vừa nghe như vậy liền càng thêm vừa ý với người cháu rể Tô gia này, vì thế lại căng da đầu gọi điện thoại cho Tô Mính Hoàn.

Khi Tô Mính Hoàn nhận được điện thoại, cô đang cùng Vân Nghệ ở trung tâm thương mại chọn quà cho người em trai mười một tuổi kia của mình. Tuy nói hai chị em cũng không thân thiết gì mấy nhưng tốt xấu gì thì cũng có quan hệ huyết thống.

Khi điện thoại đổ chuông Tô Mính Hoàn thực sự rất phiền lòng.

Nhưng cô vẫn khắc chế ngữ khí cùng bác gái nói có lệ hai câu, cuối cùng thật sự bị buộc hỏi đến đau đầu cô mới thở dài nói: “Hai ngày này con sẽ bớt chút thời gian quay về nhà một chuyến, đến lúc đó con sẽ tự mình giải thích lý do với ông nội, miễn cho bác phải nhọc lòng.”

Liễu Ngọc Hoa nóng nảy: “Thật sự không suy xét chút nào sao?”

“Đúng vậy.” Tô Mính Hoàn chắc chắn nói: “Không suy xét.”

**

Chạng vạng hôm sau.

Gió đêm mang theo một tia lạnh lẽo, nhánh cây ngoài viện sàn sạt rung động.

Căn nhà lớn màu xám phong cách cổ xưa, ưu nhã lại hoài cổ, so sánh với những căn biệt thự lớn được xây dựng những năm gần đây càng làm bật lên phẩm vị và địa vị xã hội chủ nhân của nó.

Lúc này đúng vào thời điểm Tô gia dùng bữa tối, đèn đuốc trong phòng sáng trưng từ cửa kính hình cung lớn rọi ra ngoài làm cho toàn bộ sân mang theo sắc màu ấm áp.

Trong phòng, cả gia đình đang ngồi vây quanh bàn ăn, trên đầu là một chùm đèn treo sáng ngời kiểu Trung Quốc, trên bàn đặt thức ăn tươi mới, phong phú.

Không khí trên bàn cơm an tĩnh mà trầm thấp, ai cũng không nói chuyện, ngẫu nhiên chỉ có tiếng đũa đυ.ng chén rất khẽ.

Đối mặt với một bàn đầy món ngon mỹ vị, mọi người gần như không ăn uống gì. Đặc biệt là Tô lão gia tử, mặt mày tối tăm, rõ ràng là cảm xúc đang xuống dốc.

Mấy người trẻ tuổi bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Dù sao thì hạng mục nghiên cứu mới nếu không thể tiếp tục hợp tác cùng với Diệp gia, một gia tộc có tài lực thâm sâu trải rộng bốn phương, thì toàn bộ hiểu quả và lợi nhuận của công ty ở hạng mục sẽ đều bị hạn chế, thậm chí là tụt dốc.

Mọi người đều nặng nề lùa cơm, không dám tùy ý hé răng.

Cuối cùng, vẫn là Tô lão gia tử tự mình mở miệng hỏi câu: “Phía Mính Hoàn không thể thương lượng thêm sao?”

Con dâu cả Liễu Ngọc Hoa lập tức nói tiếp: “Những gì nên khuyên con đều đã khuyên cả rồi, cũng không biết sao lại như thế, con bé nói là không hợp mắt vị Diệp thiếu gia kia, còn vừa ý con trai của Triệu gia.”

Con trai độc nhất của Triệu gia, Triệu Dịch Minh, là đối tượng liên hôn được chọn lúc đầu cho cô.

Tô Mính Hoàn đã từng cho người đi điều tra, nghe nói Triệu Dịch Minh này vừa đi du học nước ngoài về, diện mạo cũng được, cũng không có thói xấu gì đặc biệt, ở trong vòng này của bọn họ mà nói đã xem như là người tương đối tốt.

Nếu đã không có lựa chọn nào khác cho việc hôn nhân, vậy cô có thể tìm một người thích hợp nhất, ít nhất có thể bảo đảm cuộc sống an ổn, Tô Mính Hoàn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nhưng cô trăm triệu lần không nghĩ tới nửa đường đột nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim.

Vào lúc cô đã nghĩ kỹ sau này nên làm thế nào để cùng Triệu Dịch Minh thương lượng hợp tác chuyện hôn nhân sau này, chú Giang mà năm đó có quan hệ tốt với cha cô lại làm mai muốn tác hợp cho cô và cháu ngoại của mình, cũng chính là Diệp Sâm Nam.

Điều này không chỉ làm Tô Mính Hoàn trở tay không kịp, cũng làm Tô lão gia tử cảm thấy vô cùng bất ngờ, thậm chí còn có chút thụ sủng nhược kinh.

Dù sao thì có thể leo lên cửa thông gia hiển hách như Diệp gia đối với Tô gia mà nói, chỉ có trăm lợi mà không một hại.

Huống chi, Diệp gia bên kia cũng rất tán đồng việc hôn nhân này.

Tô lão gia tử gần đây vẫn luôn đắm chìm trong niềm vui sướиɠ, thậm chí có chút dào dạt đắc ý.

Nhớ trước đây khi mình mới vừa sáng lập tập đoàn Trường Thuận, không ai lắng nghe, chịu đủ sự coi thường.

Cũng may trời cao không phụ lòng người, việc kinh doanh mà ông phấn đấu cả đời, đem tập đoàn từ một phòng thí nghiệm nhỏ chỉ có mấy chục người từng bước một mở rộng ra, mới có thành công nổi tiếng cả nước như ngày hôm nay.

Nhưng ông vẫn không cam lòng với địa vị này, oongta hy vọng cái tên Tô Trường Thuận này còn có thể có một chỗ đứng trên bảng xếp hạng quốc tế.

Nguyện vọng này, ông vốn đã nhìn thấy một tia sáng thắng lợi.

Nếu hai nhà Tô Diệp liên hôn, sau này Tô gia chỉ cần có Diệp thị hỗ trợ và hợp tác, Trường Thuận nhất định sẽ nhanh chóng trở thành con tàu dẫn đàu ngành sản xuất.

Nếu có thể trước khi ông trăm tuổi nhìn thấy được tên của mình xuất hiện trước hạng 100 trên bảng xếp hạng thế giới, cả đời này của ông cũng coi như viên mãn.

Nhưng làm ông ta bất ngờ chính là chuyện đã đến được bước này rồi vậy mà còn bị đâm ngang.