Cho dù kinh nghiệm của anh thiếu thốn, thì cũng lấy kinh nghiệm của Trình Phẩm Sâm: “Cậu có kiến nghị nào tốt?”
Tô Mính Hoàn hơi dừng lại, quay đầu liếc nhìn anh một cái, không đợi Trình Phẩm Sâm mở miệng, cô thấy kì quái đã nói trước: “Đàn anh còn có hứng thú trải qua ngày lễ này?”
Diệp Sâm Nam thong thả nhàn nhã cầm tờ giấy lau khóe miệng, hơi nhíu mày lại hỏi cô: “Vì cái gì em lại cảm thấy tôi không có hứng thú?”
“…” Thật ra Tô Mính Hoàn cũng không biết vì cái gì, tóm lại, chính là quanh thân người này luôn tỏa ra khí chất tản mạn cao lãnh chớ đến gần khiến cho cô không cảm nhận được một chút nào cảm giác lãng mạn nào.
Cô lẳng lặng nhìn anh hai giây, ở trong đầu còn đang tự hỏi nên khéo léo trả lời vấn đề này như thế nào.
Ai biết giây tiếp theo, Diệp Sâm Nam dường như rất khó hiểu hỏi lại cô một câu: “Chẳng lẽ tôi không xứng sao?”
“…”
Tô Mính Hoàn bỗng nhiên không còn lời gì để nói.
Ngày đó sau khi trở về, Tô Mính Hoàn căn bản không đem chuyện này đặt ở trong lòng.
Hiện tại cô đối với chuyện liên hôn này chính là thái độ đến đâu hay đến đó, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, cho nên nếu có một ngày Diệp Sâm Nam thật sự muốn hẹn cô cùng đi chơi Lễ Tình Nhân thì đành đợi tới lúc đó hãy nói sau.
Tuy nhiên cô cảm thấy, nếu như Diệp Sâm Nam muốn hẹn cô đi chơi vào ngày Lễ Tình Nhân thì nhiều nhất cũng chỉ là mời cô ăn bữa cơm và ngại ngùng trò chuyện với nhau mà thôi, chứ không có nghĩ thêm được bất kỳ chiêu trò lạ mắt, sáng tạo, đa dạng nào.
Ngày hôm sau là cuối tuần, ban ngày cô quay lại công ty để làm thêm giờ, buổi tối cô mua một số quà tặng và đích thân đến nhà Dương Diệu Văn thăm mọi người.
Mở cửa cho cô chính là một bé gái nhỏ, Tô Mính Hoàn nhìn thấy cô bé thì ngạc nhiên hỏi: “Con là Đường Đường phải không? Con đã lớn như vậy rồi sao?”
Ký ức của cô đối với cô bé này vẫn còn dừng lại ở bảy năm trước, sau khi tốt nghiệp cấp ba, Dương Diệu Văn và vợ của anh ấy đã mang theo cô con gái nhỏ của bọn họ, lúc ấy vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh đến tham gia bữa tiệc tốt nghiệp của cô.
Thời gian thật sự quá nhanh, cô bé bảy tuổi, đã cao đến eo của cô rồi!
“Dạ chính là con.” Đường Đường cười tủm tỉm hỏi: “Dì chính là dì Mính Hoàn đúng không? Ở nhà ba của con cũng thường hay nhắc về dì lắm!”
“Thật sao?” Tô Mính Hoàn cố ý hỏi: “Nói cái gì về dì vậy ta?”
Cô bé rất thông minh, lanh lợi, nhỏ như vậy nhưng đã biết nên nói cái gì mà người khác thích nghe: “Ba con nói dì rất giỏi giang lại còn rất xinh đẹp nữa, còn nói dì là một cô gái rất tốt nữa.”
Tô Mính Hoàn mỉm cười, đi theo cô bé vào nhà, đây là lần đầu tiên cô tới nhà của Dương Diệu Văn.
Thiết kế trong nhà rất ấm áp, vừa bước vào cửa chính một bước, điều đầu tiên cảm nhận được chính là hơi thở của hạnh phúc tràn ngập khắp căn nhà.
Dương Diệu Văn ở phòng bếp giúp vợ nấu cơm, vợ chồng hai người nghe động tĩnh liền bước ra đón, thấy trên tay Tô Mính Hoàn cầm túi lớn túi nhỏ lấy ra không ít quà tặng, liền trách cô: “Tới nhà chơi là được rồi, em còn mua nhiều đồ như vậy làm cái gì!”
Vừa nói vừa lau lau tay vào tạp dề, giúp cô tiếp nhận rồi để lên trên bàn.
Tô Mính Hoàn bắt tay nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ mềm mại của Đường Đường, trêu đùa nói: “Đây đều là cho Đường Đường, không có chia cho hai người đâu, anh chị đừng có mà tự mình đa tình.”
Hai vợ chồng cười lớn.
Dương Diệu Văn cười nhạo cô: “Miệng lưỡi sắc bén.”
Bữa tối chuẩn bị thật phong phú, xem ra vì chiêu đãi cô, hai vợ chồng anh đã bỏ nhiều tâm tư chuẩn bị thật chu đáo.
Tô Mính Hoàn cũng đã rất lâu rồi không có ăn được những bữa tiệc gia đình như thế này, người một nhà ngồi quây quần cùng nhau, vừa ăn cơm vừa trò chuyện với gia đình, bầu không khí ấm cúng này thật sự làm người ta cảm thấy hạnh phúc.
Vì muốn chị dâu biết cô rất thưởng thức tài nấu ăn của cô ấy, nên Tô Mính Hoàn đã dùng hành động thực tế để chứng minh, cô phá lệ ăn hai chén.
Sau khi kết thúc bữa cơm, dạ dày của cô vì ăn no căng quá nên có chút đau, liền lôi kéo Đường Đường xuống dưới lầu đi tới đi lui hai vòng cho tiêu hóa một ít, sau đó mới trở về tiếp tục nói chuyện chính sự cùng Dương Diệu Văn.
Hai người đi vào thư phòng, chị dâu lại đem chút trái cây vào cho mọi người tráng miệng.
Dương Diệu Văn lấy một túi văn kiện từ trong ngăn kéo đưa cho Tô Mính Hoàn: “Đây là anh tình cờ phát hiện khi sắp xếp lại thông tin từ những quản lý cấp trung từng làm việc cho Tô Anh Thành trong công ty.”
Tô Mính Hoàn nhận lấy và mở ra, hóa ra là một phần bản sao hợp đồng.
Dương Diệu Văn nói với cô: “Trong công ty vẫn luôn có những tin đồn chú ba em và phó giám đốc bộ phận pháp lý có quan hệ không rõ ràng, nhưng mà hơn một năm trước cũng không biết tại sao đột nhiên lại phát sinh mâu thuẫn mà làm lớn chuyện, chú ba em cũng rất tàn nhẫn, công khai đẩy người này đến nhà xưởng ở nông thôn chôn chân trong một năm, xem như hoàn toàn trở mặt. Anh đang suy nghĩ muốn mượn sức của cô ấy, chúng ta nên bố trí người của ta phụ trách quản lý từng bộ phận là tốt nhất, tương lai về sau làm việc cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”
Tô Mính Hoàn gật đầu đồng ý.
Tình cảm của phụ nữ đều tương đối giống nhau, rất là cực đoan.
Thời điểm yêu bạn, họ có thể không màng hy sinh tất cả, nhưng một khi bạn làm cho họ thất vọng tới cực điểm, dẫn đến trái tim hoàn toàn nguội lạnh, họ chắc chắn sẽ vì yêu mà sinh hận, trả thù bạn một cách tàn nhẫn nhất, độc ác nhất và tuyệt đối sẽ không bao giờ tỏ ra thương xót.
Nếu Tô Anh Thành thật sự có thù với người phụ nữ này thì cô ấy có thể thật sự trở thành đồng minh tốt trong tương lai.