Từ dưới đất đi lên lầu mất khoảng vài phút, Diệp Sâm Nam vẫn còn đang trò chuyện với nữ người mẫu gợi cảm kia.
Trình Phẩm Sâm nói với Tô Mính Hoàn: “Lần trước nhϊếp ảnh gia của họ còn nói hình ảnh của anh Sâm Nam đặc biệt tốt, không hề thua kém những người mẫu nam và những ngôi sao mà họ đã từng hợp tác trước đây chút nào.”
Tô Mính Hoàn dừng một chút, quay đầu cười với Trình Phẩm Sâm, ngữ khí vô cùng chân thành nói: “Anh ấy mà không đi đóng phim điện ảnh thì thật đáng tiếc, giống như nhân tài mà không được trọng dụng vậy…”
Trình Phẩm Sâm không nhận ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cô, liên tục gật đầu đồng ý: “Anh ấy rất ăn ảnh. Nghe nói một nhóm các tiếp viên hàng không đã nói riêng với nhau rằng anh ấy đẹp trai hơn Dương Dương.”
Vân Nghệ dựa trên lan can bên cạnh cửa sổ, cười vui vẻ, cũng đi theo phụ họa: “Thật là trùng hợp, cũng có người thường xuyên nói rằng chị họ tôi có khí chất giống nữ minh tinh.”
Tô Mính Hoàn khóe miệng tươi cười không giảm, đôi mắt đen láy lại chậm rãi chuyển hướng nhìn về phía người đàn ông dưới mái che kia, nhìn kỹ anh hai giây, sau đó âm thầm trợn mắt liếc anh ở dưới kính râm.
Đẹp hơn Dương Dương?
Đúng là tự tin.
Tuy rằng cô chưa bao giờ theo đuổi ngôi sao, nhưng lại thích nhìn thấy những anh chàng đẹp trai, và có thể xem như cô là một fan hâm mộ sắc đẹp của Dương Dương.
Cẩn thận quan sát, cô thừa nhận, xương cốt có phần giống nhau một chút, nhưng ngũ quan lại hoàn toàn một chút cũng đều không giống nhau, được chứ.
Hơn nữa lúc trước cô có xem qua một bộ phim truyền hình, Dương Dương người ta vào vai nam chính nhìn rất nghiêm túc, đâu có đào hoa giống như anh vậy.
Nhìn xem, nhìn xem, bây giờ anh vẫn đang cùng với cô người mẫu trẻ tuổi xinh đẹp đó nói cái chuyện gì mà vui vẻ như vậy không biết, khóe môi cong lên, cười như không cười, lộ ra một sự ái muội lại mang theo vẻ lười biếng, khiến cho cô gái nhỏ xinh đẹp trên mặt hiện lên một chút màu đỏ chói mắt.
Tô Mính Hoàn khoanh tay, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người tán tỉnh nhau ở bên đó, trong lòng yên lặng đánh giá anh bằng mấy chữ: Hồ ly tinh!
Lúc này, Trình Phẩm Sâm ló đầu ra ngoài và hô to với người phía dưới: “Anh Sâm Nam!”
Diệp Sâm Nam nhíu mày, quay đầu nhìn về phía bọn họ bên đó.
Khi nhìn rõ mấy người phía đối diện, anh tựa hồ rất là ngạc nhiên, giơ tay tháo kính râm xuống như muốn xác nhận một lần nữa, hơi hơi nheo mắt lại.
Tô Mính Hoàn đón nhận ánh mắt anh đang nhìn qua, không né tránh, dứt khoát cũng kéo kính râm lêи đỉиɦ đầu, từ xa nhìn lại anh.
Diệp Sâm Nam đúng thật là không đoán được Tô Mính Hoàn sẽ đột nhiên đại giá quang lâm đến nơi anh đang làm việc, khi Trình Phẩm Sâm tới cũng không đến chào hỏi anh trước, anh ấy dự định làm cho anh bất ngờ.
Người mẫu xinh đẹp đang đứng trước mặt Diệp Sâm Nam thấy anh vẫn luôn nhìn về phía trên cao kia, có chút kỳ quái cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt anh, nhưng lại không phát hiện ra điều gì.
Cô mạnh dạng vươn một ngón tay ra chọc chọc trước ngực anh, khỏi phải nói cũng biết hành động này có bao nhiêu ái muội.
Người mẫu này cũng đúng là rất xinh đẹp, là một người mẫu trẻ tuổi quyến rũ có phần nổi tiếng ở trên mạng.
Đoán chừng bình thường có không ít người theo đuổi cô ấy, xung quanh cô ấy cũng không thiếu những người đàn ông thể hiện sự ái mộ, ân cần, cho nên cũng thật bình thường khi cô tự tin nghĩ rằng mình rất được hoan nghênh ở trước mặt đàn ông.
Cô còn cảm thấy động tác của mình rất nghịch ngợm, chọc người yêu thích, âm thanh quyến rũ hỏi Diệp Sâm Nam: “Anh đang nhìn cái gì vậy, anh đẹp trai?”
Diệp Sâm Nam dừng một chút, đôi mắt đen chậm rãi chuyển qua liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt khinh thường lộ ra vẻ cảnh cáo không chút nào che giấu.
Cô gái rõ ràng là sửng sốt, như có điểm không thể tin được.
Rõ ràng vừa rồi cô vẫn luôn quấn lấy anh cùng trò chuyện, hơn nữa anh còn rất kiên nhẫn, vừa nói vừa cười đáp lại cô, cô nghĩ ấn tượng của anh đối với cô hẳn là không tồi mới đúng.
Tại sao đột nhiên lại như vậy, trong mắt anh lại để lộ ra một tia sáng làm cho người khác sợ hãi, làm cô sợ tới mức ngẩn ra, nhất thời không biết làm gì mới phải.
Chỉ là cô không biết, dù là đối với ai Diệp Sâm Nam cũng đều rất khách sáo, lịch sự, đặc biệt là người xa lạ.
Đây không chỉ là xuất phát từ sự lễ phép cùng giáo dưỡng của bản thân, mà còn là từ một bài học kinh nghiệm trong quá khứ, khiến anh luôn ghi nhớ kỹ việc tôn trọng mỗi một người thân thiết với mình.
Chỉ là sự tôn trọng này cũng có một mức độ nào đó.
Cùng bạn vui đùa vài câu thì không thành vấn đề, nhưng tuyệt đối không được vượt quá giới hạn.
Làm cho cô gái không biết đúng mực này kinh sợ dừng động tác, anh thu lại cảm xúc, lại một lần nữa nhìn về phía người đang ở trên đài quan sát.
Tô Mính Hoàn ở xa xa, từ trên cao nhìn xuống anh, bỗng nhiên khóe môi chậm rãi cong lên.
Nhưng cái kia giống như không phải đang cười, mà là vẻ mặt khinh thường cùng nghiền ngẫm, lạnh lùng mà mỉa mai anh: Ha ha.
Trình Phẩm Sâm nói, nếu hai người con gái các cô không sợ, chốc nữa có thể nhờ các cô thử ngồi máy bay một chút. Dù sao anh ta cũng có bằng lái, có thể tự đưa các cô lên trời cao.
Cơ hội như vậy rất khó mà có được, Vân Nghệ vui vẻ nhảy nhót hỏi Tô Mính Hoàn có muốn thử hay không.
Tô Mính Hoàn thật ra vẫn rất muốn, cho nên mới nhanh chóng lấy điện thoại ra lên Baidu tra xét.
Vân Nghệ hỏi cô làm sao vậy?
Trên Baidu kiến nghị người bệnh mới chảy máu mũi khỏe lại không nên ngồi máy bay ngay lập tức, lo lắng bởi vì áp lực trên không dẫn tới lại chảy máu mũi một lần nữa.
Trình Phẩm Sâm nói máu không phải là vấn đề, hẳn là không có việc gì lớn. Chẳng may ở trên không thấy không khỏe, có thể kịp thời đáp xuống.
Tô Mính Hoàn chớp mắt suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu: “Anh mang Vân Nghệ đi chơi đi.”
Vân Nghệ khuyên cô: “Cơ hội tốt như vậy không thể đi thử nghiệm thật đáng tiếc lắm.”
Trình Phẩm Sâm cười ha ha: “Nếu như Tô tiểu thư sợ không thoải mái vậy thì để lần sau đi, đến lúc đó có thể anh Sâm Nam tự mình mang cô lên trên cao.”
Sau khi thương lượng, Vân Nghệ vui vẻ đi theo sau Trình Phẩm Sâm đi viết đơn đăng kí, Tô Mính Hoàn đi toilet một chuyến, keo kính râm bung dù lên, đột nhiên muốn đi qua nơi chụp ảnh đi dạo.