Chương 38: Quan hệ mẹ con rạn nứt

Giang Tề Thịnh trong lòng lo lắng, sắc mặt ngưng trọng mà đề nghị: “Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra đi, tình trạng này không đùa được đâu.”

Tô Mính Hoàn trong lòng cũng vô cùng khẩn trương.

Nếu hôm nay Diệp Sâm Nam bởi vì cứu cô mà bị thương, cắt đứt sự nghiệp mơ ước và tương lai của anh, cả đời này cô thật sự không có cách nào bù đắp cho anh để chuộc lại lỗi lầm.

Cô nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy, vươn tay đỡ anh, còn từ bên cạnh nghiêm túc khuyên nhủ anh: “Chú Giang nói đúng, tốt nhất anh nên đi bệnh viện kiểm tra xem sao.”

Diệp Sâm Nam liếc nhìn cô một cái, hai tai Tô Mính Hoàn đỏ lên, trên mặt nghiêm túc, giống như thật sự rất lo lắng cho anh.

**

Diệp Sâm Nam là người yêu sạch sẽ, anh tắm rửa một lúc, thay quần áo xong mới từ câu lạc bộ bóng rổ đi ra ngoài.

Mưa lớn kéo dài, cả thành phố đều mông lung chìm trong một lớp sương mù dày đặc.

Cần gạt nước lắc lư thường xuyên, miễn cưỡng lắm mới nhìn rõ con đường phía trước.

Nhưng đi được nửa đường, bởi vì mưa to tầm tã càng ngày càng lớn, giao thông bị tê liệt khiến xe bị kẹt ở cửa một đường hầm.

Diệp Sâm Nam nhàn nhã nằm ở ghế phụ, quan sát cơn mưa bên ngoài, như thể chứng kiến một thảm họa không bao giờ kết thúc, trong ánh mắt giống như cũng bị bao phủ bởi một tầng sương mù.

Tô Mính Hoàn đang kể lại chuyện vừa rồi cô và Diệp Sâm Nam bị té ngã trên mặt đất như thế nào cho Giang Tề Thịnh nghe.

Diệp Sâm Nam hoàn toàn im lặng không hề ngắt lời cô, chỉ nghe Tô Mính Hoàn giải thích nói là cô ấy suýt nữa bị bóng rổ của người khác đánh trúng, anh là người cứu Cô.

Xong rồi, lại lo lắng, nếu lát nữa kiểm tra có vấn đề gì thì phải làm sao bây giờ?

Tô Mính Hoàn nghiêng người về phía trước, tay vịn vào ghế phụ, thận trọng hỏi Diệp Sâm Nam: “Nghe nói phi công không thể có thương tích trên người, cổ bị trẹo có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”

Diệp Sâm Nam nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì cũng không thèm quan tâm trả lời cô.

“..........” Giang Tề Thịnh cười cười nhìn Tô Mính Hoàn, vội nhắc nhở giúp: “Sâm Nam?”

Ông hiểu con người Diệp Sâm Nam, thằng nhóc này mặc kệ gặp phải chuyện gì, cho dù lúc tâm trạng không tốt, cũng sẽ chú ý đến cách cư xử của mình, không làm người khác khó xử.

Huống chi hôm nay người này lại là Tô Mính Hoàn.

Ông nhìn kỹ Diệp Sâm Nam, đoán rằng có lẽ hôm nay gặp phải sự cố phát sinh ngoài ý muốn, cho nên mới nhất thời thất thần như vậy.

Vừa rồi trước khi đến câu lạc bộ, ông đặc biệt gọi điện thoại đến nhà chị gái, vì vậy ông liền biết Diệp Sâm Nam đột nhiên kêu ông cùng nhau ra ngoài uống rượu, nhất định là giữa hai mẹ con đã xảy ra chuyện không vui.

Có một số việc, người ngoài ít ai biết được.

Cũng chỉ có người làm cậu này, vì từ nhỏ đã quan tâm đến hoàn cảnh của anh ở nhà họ Diệp nên thường đem theo anh bên người để chăm sóc, vì vậy mới có chút hiểu biết về con người thật của anh.

Cái người cháu trai này, mặt ngoài ngang ngược, nổi loạn, nhìn giống như đối với chuyện gì cũng không để bụng.

Tính tình cũng tương đối lãnh đạm, tuy có nhiều bạn, nhưng cũng không dễ dàng tâm sự chuyện riêng tư.

Cho dù là mấy người anh em tốt của anh, phỏng chừng cũng không có người nào chân chính hiểu anh giấu gì dưới vẻ ngoài vân đạm phong khinh ấy, ai cũng không thể thấu hiểu cảm xúc chân thật bên trong của anh.

Mà điều làm cho anh đối với mọi việc đều đạm mạc chỉ có một nguyên nhân duy nhất, chính là thiếu hụt tình cảm quan trọng trong cuộc đời.

Từ nhỏ đến lớn, quan hệ Diệp Sâm Nam cùng với mẹ của anh là Giang Dĩnh vẫn luôn không nóng không lạnh.

Từ sau khi anh trai ruột của ông bị bệnh qua đời, Giang Dĩnh càng thêm lãnh đạm với anh. Thậm chí bởi vì một ít sự kiện trùng hợp mà đem nguyên nhân cái chết của anh trai quy tội trên người anh, quan hệ mẹ con từ sớm đã rạn nứt.

Lúc Giang Tề Thịnh gọi điện thoại hỏi thăm tình hình.

Bảo mẫu ở nhà chị gái nói cho ông biết, tối hôm qua dạ dày của Giang Dĩnh không thoải mái, được đưa đi bệnh viện cấp cứu lúc nửa đêm.

Cũng may không có gì nguy hiểm, thân thể cũng không sao, chẳng qua là thời tiết nóng lại ăn đồ lạnh quá nhiều, khiến cho dạ dày co rút, thượng thổ hạ tả, đau đớn đến cả người suy yếu gần như muốn chết đi, nhưng hôm nay đã có chuyển biến tốt đẹp nên được xuất viện.

Mấy năm nay, Diệp Sâm Nam vẫn luôn đều muốn nối lại mối quan hệ cùng mẹ của anh, đối với mọi việc của bà, anh từ trước đến giờ đều rất để ý quan tâm.

Cho nên chiều nay sau khi đáp máy bay từ Thượng Hải trở về thành phố Y, anh nghe được tin này, liền trực tiếp từ sân bay lái xe đến biệt thự Thủy Ngạn Lâm để vội vã thăm Giang Dĩnh.

Thật trớ trêu là người mẹ này lại không cảm kích lòng hiếu thảo này của anh.

Lúc Diệp Sâm Nam vào cửa, em gái anh là Diệp Di Thần đang ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với mẹ.

Hai mẹ con không biết nói tới chuyện gì mà trông rất vui vẻ, Diệp Di Thần cười nghiêng đầu dựa vào vai mẹ, Giang Dĩnh vỗ vỗ mu bàn tay của cô, cũng cười đến không khép miệng được.

“Sâm Nam thiếu gia đã về.”

Bầu không khí bên trong đang ấm áp, hài hòa, khi nghe bảo mẫu lên tiếng chào hỏi, bỗng nhiên chớp mắt liền an tĩnh lại.

Giang Dĩnh nhàn nhạt liếc anh một cái, trên mặt tươi cười dần dần đọng lại, sau đó từ từ trở nên lạnh nhạt.

Diệp Di Thần ngồi ở bên cạnh, theo bản năng cô muốn đứng dậy chào hỏi anh trai, nhưng mẹ cô lại bắt lấy tay cô không cho động.

Diệp Di Thần dừng một chút, đành phải ngồi trở lại, lễ phép nhưng lại xa cách mở miệng: “Anh, anh đã về.”

Diệp Sâm Nam đi vào phòng khách.

Diệp Di Thần liếc mắt nhìn mẹ một cái, Giang Dĩnh thong thả ung dung mà ghim một miếng trái cây đưa cho cô, không có phản ứng gì khác, càng không hỏi thăm một câu nào.

Diệp Sâm Nam cũng không ngại, dù sao lúc nào bà cũng luôn như vậy, anh sớm đã tập thành thói quen với bầu không khí này rồi.