Ngày thường giấc ngủ của cô không được tốt, gần đây lại vì có trạng thái tốt đầy đủ tinh thần đến công ty làm, cho nên đặc biệt đi mua thuốc điều trị giấc ngủ, dường như có chút hiệu quả.
Trừ cái này ra, khả năng tiềm thức của cô cho rằng, Diệp Sâm Nam không có khả năng có hứng thú gì đối với cô, cho nên mới yên tâm như vậy.
Diệp Sâm Nam vốn dĩ cũng không định mạo phạm, còn tưởng rằng lúc ấy cô có khả năng sẽ tỉnh lại.
Nhưng mà chờ anh bình phục lại tình thần, quay đầu quan sát Tô Mính Hoàn, phát hiện cô vẫn luôn ngủ rất trầm ổn, giống như không có chịu ảnh hưởng gì.
Khuôn mặt nhỏ của cô gái yên lặng lại sạch sẽ, không có trang điểm, ngũ quan tinh xảo, huyệt thái dương có một nốt ruồi nhỏ nhàn nhạt màu cà phê.
Anh nhìn chằm chằm cô một lát, không đành lòng đánh thức cô, dứt khoát tùy ý để cô dựa vào vai mình, không quấy rầy.
Vì thế một giấc này, ngủ luôn đến tận khi bầu trời bắt đầu sáng, ánh mắt trời hiện lên.
Buổi sáng ngày hôm sau chưa đến 6 giờ, trong lúc ánh sáng mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào trong xe, Tô Mính Hoàn bị ánh sáng mặt trời bên ngoài làm giật mình tỉnh giấc, nhíu mày mơ mơ màng màng mà mở mắt, còn có một chút mơ hồ.
Cô đầu tiên là lẳng lặng vài giây, ý thức chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Thẳng đến khi chớp mắt một cái, nhìn thấy đầu mình thoải mái gối lên một kiện áo sơ mi xa lạ, hình như hơi mỏng, vô cùng mềm mại.
Tô Mính Hoàn dán mặt lên vai anh, ngửi thấy được trên người anh còn có một ít hương thuốc lá và rượu, hẳn là tốt hôm qua dính lây ở quán bar.
Cô chậm rì rì chớp chớp đôi mắt, cuối cùng hoàn toàn thanh tỉnh lại.
Cô vừa ảo não tối qua mình như thế nào lại ngủ thϊếp đi, vừa lặng lẽ ngẩng đầu từ trên vai lên, cẩn thận mà quan sát người bên cạnh.
Đôi mắt anh tuấn dài, ánh nắng sáng sớm dường như khiến cho khuôn mặt cao ngạo và toàn thân được điểm thêm một tầng sáng vàng nhạt.
Một tay Diệp Sâm Nam gối lên sau đầu, đầu hơi nghiêng về phía ngoài cửa sổ.
Lưng ghế hơi nghiêng về phía sau, hai chân anh thả lỏng vắt chéo lên nhau, duỗi đến chỗ ngồi phía trước, tư thế ngủ vô cùng an tĩnh thảnh thơi.
Trên người anh vẫn mặc kiện áo sơ mi trắng ngày hôm qua, Tô Mính Hoàn lúc này nhìn gần thật kỹ, mới phát hiện chỗ ngực và cổ áo trên quần áo của anh, có đường vân đè lên màu vàng nhạt.
Tối hôm qua không chú ý, chợt nhớ lại kiện áo sơ mi bình thường, hóa ra có chỗ rất nhỏ không chú ý đến, giấu diếm nhẹ nhàng lại tinh xảo cao nhã.
Sáng sớm mở mắt tỉnh dậy nhìn thấy cảnh đẹp ý vui như vậy, tầm mắt Tô Mính Hoàn không nhịn được dừng ở trên người anh lưu luyến trong chốc lát.
Thế nhưng trong lúc Diệp Sâm Nam ngủ, lại tỉnh lại vào giờ phút này.
“Nghiên cứu tôi xong chưa?” Anh mở miệng, thiếu chút nữa đem Tô Mính Hoàn dọa cho nhảy dựng lên.
Cô kinh ngạc nhìn về phía anh, lập tức ngồi ngay ngắn, có loại cảm giác bản thân đi rình coi người khác lại bị người ta bắt được bao trùm.
Diệp Sâm Nam cũng rất mệt mỏi, vẫn còn duy trì tư thế nằm ngửa, nhắm mắt lại xoa xoa giữa chân mày.
Anh thật ra ngủ không sâu, cũng chỉ là nhắm mắt lại dưỡng thần, căn bản không ngủ, vừa rồi lúc Tô Mính Hoàn tỉnh lại, anh đều biết.
Anh nắn cần cổ đau nhức, hơi đứng dậy, đảo mắt nhìn cô: “Ngủ ngon?”
“…Ừm.” Tô Mính Hoàn rất cảnh giác mà dịch mông về gần phía bên cạnh, lúc mở miệng nói chuyện, mũi còn hơi yếu: “Anh tối hôm qua tại sao lại không đánh thức tôi dậy?”
Cánh tay Diệp Sâm Nam bị cô dựa có chút tê dần, lười biếng mà hoạt động hai cái, âm thanh nhàn nhạt nói: “Gọi rồi, không tỉnh.”
Gọi rồi sao?
Cô như thế nào lại nhớ rõ chuyện nhỏ phát sinh vào tối hôm qua kia, anh dường như cũng không có phản ứng gì?
Nói thật, lúc ấy cô còn lo lắng một chút, bản thân mình không cẩn thận dựa vào vai anh, có thể bị anh ghét bỏ trực tiếp đẩy ra hay không.
Cũng may chuyên mất mặt như vậy không có xảy ra, rồi sau đó, anh cũng có thái độ khác thường mà không có đánh thức cô, vẫn luôn ngồi ngay ngắn như vậy động cũng không động, còn nhẹ nhàng tay chân điều chỉnh hạ thấp ghế ngồi xuống, tạo cho cô một nơi tốt để ngủ.
Cô thầm nghĩ, người đàn ông này tuổi không lớn, so với khi còn nhỏ đúng là có phong độ hơn nhiều.
Đến nỗi anh nói anh gọi cô, Tô Mính Hoàn cũng không hoài nghi.
Đại khái là sau khi cô đã ngủ rồi, ý đồ đánh thức cô của anh, cô trong lúc ngủ say đúng thật là không nghe được.
Mặc kệ là như thế nào, ngày hôm qua dù sao cũng mang lại phiền toái cho anh, còn chậm trễ thời gian anh về nhà phải ở tạm trong xe cả đêm, trong lòng Tô Mính Hoàn cũng thật sự sinh ra một chút áy náy, ôn nhu xin lỗi: “Thật ngại quá, ngày hôm qua cũng không biết sao lại thế này, liền ngủ một mạch lâu như vậy, liên lụy đến anh cũng không nghỉ ngơi tốt.”
Diệp Sâm nam quét mắt nhìn tâm trạng nghiêm trang của cô, cùng nhau nhìn cô hai giây, không tiếp tục tra.
Anh nâng tay lên nhìn thời gian, quyết định không cùng cô thảo luận vấn đề này nữa: “Cùng ăn bữa sáng xong rồi trở về nghỉ ngơi?”
Nói đến ăn bữa sáng, Tô Mính Hoàn bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay là thứ hai, cô chốc nữa còn phải đến công ty.
Ngày đầu tiên đi làm lại đến trễ, chẳng phải là để người khác bắt đầu bịa chuyện sao?
Cô nhanh chóng giải thích với Diệp Sâm Nam: “Cảm ơn ý tốt của đàn anh. Nhưng hôm nay tôi thật sự còn có chuyện quan trọng, chỉ sợ không kịp cùng đi ăn bữa sáng. Nếu không chờ lần tới lúc đàn anh nghỉ ngơi, tôi mời đàn anh, thuận tiện cảm ơn chuyện anh giúp tôi tối hôm qua một chút.”
“Cảm ơn thì không cần.” Diệp Sâm Nam cũng không để ý chầu cơm này, chỉ là nhắc đến chuyện tối hôm qua, anh thuận tiện có lòng tốt nhắc nhở cô một câu: “Đến chỗ bác sĩ khám lấy thuốc, chỗ bị thương hôm qua không ít, cũng nên cẩn thận một chút. Sau này xử lí vấn đề, tốt nhất vẫn đừng nên sử dụng những cái biện pháp lộn xộn đó.”
Anh cũng coi như là mở rộng tầm mắt, giữa phụ nữ đánh nhau, so với đàn ông còn khủng bố hơn.
Vì để trả thù chuyện lúc trước, loại phương pháp lệch lạc này cũng nghĩ ra được.