Chương 31: Mặt em rất đỏ

Rạng sáng 1 giờ.

Bệnh viện khoa cấp cứu, vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, tất cả đều đang bận rộn.

Trong phòng điều trị, y tá đang dùng dung dịch ô-xy già để khử trùng những vết thương trên cơ thể bị kính vỡ đâm thủng của Tô Mính Hoàn, cô bị đau đến nhăn chặt mày.

Cũng may lúc ra ngoài cô mặc quần dài, nhưng trên bàn tay và cánh tay có một vài vết cắt, cái trán bị sưng đỏ, những chỗ khác cũng không nghiêm trọng.

Vì muốn dời đi lực chú ý, cô ngồi ở trước bàn khám bệnh, quay đầu nhìn ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Diệp Sâm Nam đứng ở hành lang trước cửa, hai tay đút túi quần, mặc quần đen viền trắng, tay áo sơmi được cuốn lên, trên cổ tay đeo đồng hồ phi công kiểu dáng đơn giản.

Vân Nghệ đang giải thích với anh về sự tình hôm nay, cô nói Tô Mính Hoàn đêm nay hoàn toàn đều là vì trút giận cho cô nên mới có thể cùng đám người kia đánh nhau, cô lo lắng vị Tống tiểu thư kia sẽ lại gây rắc rối cho các cô trong tương lai.

Diệp Sâm Nam đã hiểu được phần nào nguyên nhân của việc này nên khuyên cô không cần lo lắng quá.

Nếu hôm nay anh đã ra mặt, chỉ cần cô Tống tiểu thư kia không phải hoàn toàn là người không có đầu óc, sẽ không đến mức không màng giao tình giữa Tống gia và Diệp gia mà đến vấn tội anh.

Anh nhìn thời gian cũng không còn sớm, kêu Vân Nghệ đi về trước nghỉ ngơi còn anh sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc Tô Mính Hoàn.

Vân Nghệ nghĩ hai người này chính là đối tượng liên hôn nên cần thời gian ở chung bồi dưỡng tình cảm, vừa đúng lúc này có thể cho bọn họ ở riêng với nhau tăng thêm cảm tình, vì thế cô thật hiểu chuyện rời đi trước.

Thời điểm Tô Mính Hoàn uống thuốc xong từ trong phòng đi ra, Diệp Sâm Nam đang gọi điện thoại liên hệ người lái thay tài xế khác.

Cô chậm rãi tới gần anh, nhìn chằm chằm bóng dáng anh mà suy nghĩ, lúc trước bởi vì mình sơ suất, cùng với Dương Diệu Văn nói xấu sau lưng anh lại bị anh nghe thấy, làm cho anh giận dỗi mà hủy bỏ lời mời vào cuối tuần.

Cũng không biết anh bây giờ có còn vì việc đó mà canh cánh trong lòng hay không?

Đêm nay anh lại không so đo hiềm khích trước đây mà chủ động ra mặt giúp đỡ, vừa rồi anh cũng đã nói chỉ là không muốn người bạn ở quán bar gặp chuyện mà thôi.

Trừ bỏ nguyên nhân này, có lẽ nhiều nhất cũng là vì quan hệ giữa hai nhà, bởi vì lúc đó có mặt anh ở đấy, nhưng khi thấy cô cùng người khác xảy ra tranh chấp mà lại không ra mặt hỗ trợ, chắc canh các trưởng bối mà biết sẽ trách cứ anh.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng ở trong lòng, Tô Mính Hoàn cảm thấy vì bảo đảm an toàn, không cần quan tâm anh có còn vì lời nói lúc trước mà giận hay không, cô cũng nên nhân cơ hội hôm nay cùng anh một lần nữa lôi kéo quan hệ để đền bù một chút những sai lầm trước đây.

Vô luận như thế nào, cũng nên tạm thời ổn định quan hệ với anh, việc này có lợi cho việc kế tiếp cô yêu cầu chú hai cho phép mình tham gia vào bộ phận mà cô muốn trong công ty.

Chỉ cần cô biểu hiện rất muốn cùng Diệp gia liên hôn, như vậy khoảng thời gian này vài vị trưởng bối trong Tô gia nhất định sẽ thuận theo mọi chuyện, ngoan ngoãn phục tùng cô.

Vì thế cô điều chỉnh tốt trạng thái, chờ Diệp Sâm Nam tắt điện thoại, trực tiếp đi đến phía sau anh, duỗi tay qua muốn chạm nhẹ một chút lên bờ vai của anh: “Đàn anh.”

Ai ngờ âm cuối còn chưa nói xong, Diệp Sâm Nam bỗng nhiên quay đầu.

Tay Tô Mính Hoàn mới vừa duỗi đến trước mặt anh, đáng lẽ nghĩ muốn chạm nhẹ bả vai anh, nhưng do anh quay đầu mà trực tiếp chạm vào mặt anh, đầu ngón tay vừa lúc chạm vào cánh môi dưới của anh.

Đầu ngón tay cô gái nhỏ mềm mại, có chút lạnh, bởi vì giật mình, theo bản năng cô run lên, thật giống như nhẹ nhàng cào một chút ở trên môi anh.

Diệp Sâm Nam cũng ngẩn người, hơi kinh ngạc mà trầm mặc mà nhìn cô.

Tô Mính Hoàn nhanh chóng rút tay về, cô theo bảng năng mà chuyển tay về bắt chéo ở phía sau, làm bộ dường như không có việc gì mà nhìn lại anh, rồi lại nhịn không được chà xát hai đầu ngón tay, muốn đem xúc cảm vừa đυ.ng chạm này chà rớt, kết quả là phí công.

Dưới ánh đèn, ánh mắt anh rất sâu, lông mày rậm rõ ràng, lông mi dài tạo thành bóng mờ che đi đáy mắt, nhìn không rõ cảm xúc của anh, nhưng Tô Mính Hoàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, lại phát hiện mình thực vô dụng tim đập càng lúc càng nhanh.

Chung quanh rất gần, gần đến mức Tô Mính Hoàn đáy lòng có chút bất an.

Không biết lại qua ba giây hay là năm giây, Diệp Sâm Nam mới nhẹ nhàng bâng quơ mà hỏi một câu: “Em có muốn đo lại nhiệt độ cơ thể không?”

Tô Mính Hoàn nghe anh hỏi nháy mắt thanh tỉnh vài phần, nhưng lại có chút không hiểu ra sao nên mờ mịt hỏi lại: “Đo nhiệt độ cơ thể làm gì?”

Diệp Sâm Nam như suy tư cái gì mà nhìn cô, trong ánh mắt tựa hồ như nhìn thấu mọi việc mà nói: “Mặt của em đột nhiên rất đỏ.”

“...........” Tô Mính Hoàn lập tức liền phản ứng kịp, cảm thấy mình giống như bị trêu đùa.

Bị anh bất ngờ chạm đến điều chột dạ, cô nháy mắt biểu tình cũng cứng đờ.

Vì giấu đầu lòi đuôi, cô thoáng thẳng eo, dừng lại hai giây, sau đó mặt không cảm xúc mà nói ra một câu: “Không cần, tôi chỉ là có chút nóng mà thôi!”

Vừa nói, cô còn đưa tay mình lên quạt quạt gió.

Bây giờ là hơn nửa đêm, trung tâm bệnh viện đều mở điều hòa, cô còn nóng như vậy!

Cũng may lúc này, tài xế mới liên hệ lúc nãy gọi điện thoại tới cho Diệp Sâm Nam, hỏi anh là đang ở cửa số mấy của bệnh viện, tạm dừng đoạn nhạc đệm ngắn ngủi này lại.

Tô Mính Hoàn lợi dung lúc anh quay người nghe điện thoại, không che giấu mà trộm liếc cái ót anh một cái.

Ai ngờ thật trùng hợp, cửa sổ thủy tinh trên hành lang, bởi vì màn đêm sâu thẳm bên ngoài nên biến thành một tấm gương màu đen, Diệp Sâm Nam có thể nhìn rõ cái liếc mắt xem thường của cô.

Anh ngước lên nhìn cô, đối diện ánh mắt cô, thần sắc không rõ.

“...........” Ánh mắt Tô Mính Hoàn dừng một chút, trong lòng xẹt qua một luồng khí lạnh.

Người này có gắn đôi mắt trên ót sao?