Trước đây, Diệp Sâm Nam ghét nhất chính là những người thích tranh cãi với anh.
Trong tình huống bình thường, gặp được loại người này, anh trên cơ bản chính là lười đến phản ứng.
Anh sở dĩ hỏi như vậy, là vì trong lòng anh rõ ràng, bởi vì sự tình năm đó như vậy, theo lẽ thường, cô khẳng định là sẽ kháng cự hôn sự này.
Sau đó trời xui đất khiến anh cứu cô một lần ở bãi biển, Tô Trạch Diệp mượn cớ này, đêm đó mời anh ăn cơm cố ý tác hợp bọn họ, cuối cùng Tô Mính Hoàn lại vắng mặt trong trường hợp không nên vắng mặt như vây.
Người có đàu óc đều có thể đoán được, cô có bao nhiêu không muốn cùng anh gặp mặt mới có thể cố ý không đi tham gia bữa tối ngày hôm đó .
Thế nhưng lúc này mới qua đi không bao lâu, cô đột nhiên lại thay đổi chủ ý, Tô Trạch Diệp nói với anh Tô Mính Hoàn hôm nay sẽ đến tìm anh, anh kinh ngạc một chút không phải là cũng bình thường sao?
Anh cũng không nghĩ tới, cô một hai phải xuyên tạc ý tứ anh như vậy.
Anh có chút đau đầu mà giơ tay ấn ấn giữa mày, ẩn ẩn cảm thấy chuyện này giống như càng bôi càng đen, cảm giác như thế nào giải thích cũng giải thích không rõ ràng lắm.
Nhưng anh làm đàn ông theo lý nên rộng lượng một ít.
Đặc biệt là đối với người đẹp phải khoan dung độ lượng.
Cho nên mặc dù là cô cùng anh tranh cãi, anh lại còn có kiên nhẫn mà tiếp tục giải thích câu: “Tôi không phải ý này.”
Tô Mính Hoàn nhàn nhạt hạ đuôi lông mày, tựa hồ căn bản không muốn nghe anh có lệ lấy cớ.
“Bởi vì Tô tiểu thư nói không có biện pháp từ chối trưởng bối an bài, cho nên tôi không biết là vì nguyên nhân gì.” Diệp Sâm Nam cảm thấy trừ bỏ kiên nhẫn trong công việc, hôm nay thật đúng là ngoại lệ khi anh không cảm thấy phiền toái: “Tôi cho rằng, nếu Tô tiểu thư thật sự thực không tình nguyện, kỳ thật có thể trực tiếp cùng trưởng bối biểu đạt rõ ràng, không cần cưỡng bách mình làm điều mình không thích. Tình huống của em khác tôi, tôi tin ông nội em cũng sẽ không thể nào làm khó dễ em.”
Tô Mính Hoàn ở trong lòng yên lặng phân tích ý tứ trong lời nói của anh, cuối cùng tổng kết ra một cái kết luận mà anh muốn biểu đạt——
Anh Diệp Sâm Nam là bởi vì tình thế bức bách, không có biện pháp kháng cự yêu cầu của ông nội, cho nên không thể không tới cùng cô gặp mặt.
Nhưng cô lại không giống anh, chỉ cần cô không muốn, không ai có thể bức cô, thậm chí cũng không ai sẽ uy hϊếp cô. Cho nên cô hà tất đem mình nói như mình là người bị động, là bị bức mới đến cùng anh gặp mặt có phải không?
Sau khi sắp xếp lại như vậy, Tô Mính Hoàn đột nhiên ngạc nhiên phát hiện, anh giống như nói cũng không sai.
Đúng vậy, cô thật sự không phải bị bức tới cùng anh gặp mặt, cô chính là bị ông nội lấy điều kiện để dụ hoặc, đột nhiên nghĩ thông suốt, tới đây với mục đích kết hôn.
Cho nên, anh sợ hãi có phải hay không?
Tô Mính Hoàn nhìn chằm chằm anh vài giây, không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, thân thể hơi khom, mang theo vài phần bừng tỉnh đại ngộ, thử thăm dò hỏi: “Cho nên, có phải anh hy vọng tôi chủ động đưa ra lời từ hôn cùng các trưởng bối không?”
Cứ như vậy, có phải liền có thể giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt của anh hay không?
Bị người nhà buộc cùng cô liên hôn!
Diệp Sâm Nam cũng coi như bội phục cô có sức tưởng tượng phong phú, anh chẳng qua là nghe lúc nãy cô nói đã hiểu hoàn cảnh của anh, cho rằng cô thật muốn hỏi thăm tình huống của anh, cho nên mới mở rộng cửa lòng cùng cô tâm sự vài câu, cũng là muốn biết sự thật tại sao cô đột nhiên thay đổi chủ ý tới gặp anh mà thôi.
Nhưng nói chuyện từ nãy đến giờ, anh mới ý thức được, hinh như điều anh muốn hỏi và điều cô nghĩ không cùng một chuyện.
Cho nên trong lúc nhất thời anh lại không dám hé răng, trầm mặc nhìn cô trong chốc lát.
Nhưng Tô Mính Hoàn thấy anh giờ phút này rõ ràng là buồn bực, làm cô nhớ tới tình cảnh mình thất bại lúc trước khi bị anh cự tuyệt trước mặt mọi người, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại hưng phấn biếи ŧɦái, là một loại kɧoáı ©ảʍ cuối cùng cũng phấn chấn lên.
Cô lại lần nữa cười tủm tỉm mà cong lên khóe miệng, khóe mắt hay đuôi lông mày đều để lộ ra vài phần đắc ý, nhưng lại không dám đem không khí phá hư sợ thật sự chọc anh nóng nảy, cho nên cố ý dùng một cách nói sao cho hài hước: “Nhưng mà làm sao bây giờ, trước khi đến đây, tôi cũng đã quyết định không phải đàn anh thì không gả ~~~”
“................”
Sự tình phát triển phương hướng ngoài dự đoán mọi người.
Diệp Sâm Nam nhìn chằm chằm ý cười trong đôi mắt to của cô, hơi hơi nhấp môi mỏng.
***
Trên đường trở về, Vân Nghệ hỏi thăm tình huống Tô Mính Hoàn gặp mặt cùng Diệp Sâm Nam như thế nào.
Tô Mính Hoàn nhớ lại vẻ mặt không có vấn đề gì của Diệp Sâm Nam ngay lúc đó, tâm tình vô cùng không tồi miêu tả lại một lần tình huống lúc đó từ đầu đến đuôi cho Vân Nghệ.
“Chị thật sự nói vậy hay sao?” Đừng nói đến, ngay lúc đó Diệp Sâm Nam cũng bị những lời này của cô làm thiếu chút nữa tình mộng, ngay cả Vân Nghệ cũng có chút không tin tưởng: “Hai người lần đầu tiên gặp mặt, liền nói trực tiếp như vậy, mạnh bạo như vậy sao?”
Tô Mính Hoàn đỡ tay lái, giải thích nói: “Chị chính là cố ý chọc tức anh ta, ai kêu anh ta luôn làm ra vẻ như người ta nợ 258 vạn chứ, giống như phụ nữ toàn thế giới đều tự luyến khuôn mặt của anh ta, nghĩ cũng khiến cho người khác tức giận.”
Vân Nghệ phụt cười một tiếng, cảm thấy lá gan của chị họ nhà mình cũng thật là lớn, lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng liền cho người ta một kích ra oai phủ đầu như vậy.
“Vậy lúc đó Diệp đại thiếu gia phản ứng như thế nào?”
“Cái gì cũng không phản ứng nha.”
Tuy rằng người này vui buồn không để lộ ra sắc mặt, nhưng bề ngoài trước sau vẫn luôn bình tĩnh, làm người khác không nhìn ra được sơ hở gì.
Nhưng mà Tô Mính Hoàn cảm thấy, trong lòng anh chắc chắn là tức giận đến không nhịn được.
Lúc ấy cô nói xong câu đó, cô vẫn còn rất mẫn cảm phát hiện ra ánh mắt của anh có hơi di chuyển một chút. Hơn nữa còn cách một lát sau, mới trả lời lại: “Bản thân Tô tiểu thư không hối hận là được.”
Tô Mính Hoàn thầm nghĩ, cô có cái gì hối hận?
Là của hồi môn ông nội hứa hẹn không thơm sao?