Ở cấp ba, chuyện cô khi đó còn là nữ sinh đã theo đuổi anh toàn trường đều biết, anh cũng mặc kệ đi đến đâu cũng đều có thể nghe thấy người khác trêu chọc.
Năm đó ngay cả chủ nhiệm lớp cũng tìm anh, hỏi anh cùng với tiểu nữ sinh học lớp mười này có chuyện gì xảy ra không.
Trí nhớ của anh luôn tốt hơn người khác, làm sao có thể quên được?
Có lẽ khi còn đi học, anh cũng đã nhiều lần cân nhắc xem có nên nói chuyện với cô gái nhỏ để giải thích một chút hoàn cảnh phức tạp, khó khăn của mình lúc đó hay không, có lẽ có thể khiến cô nghĩ thoáng chút, cũng có thể giảm bớt một ít gánh nặng cùng áy náy trong lòng anh.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn lựa chọn trầm mặc.
Cô không còn đi tìm anh nữa, thậm chí lúc ở trong trường học có hai lần trong lúc lơ đãng ngẫu nhiên gặp được, cô cũng đã xem anh trở thành xa lạ cảm giác giống như anh chỉ là bạn học không quen biết trong cùng một ngôi trường vậy.
Anh cảm thấy như vậy cũng tốt.
Sau khi thi đại học xong, anh rốt cuộc được như ý nguyện là vào học trường đại học mình mơ ước.
Từ đó về sau, anh đắm chìm trong giấc mơ được bay trên bầu trời và rất quý trọng cơ hội khó có được này.
Thời gian anh liều mạng công tác ngày đêm, chớp mắt liền đến hiện tại.
Khoảng thời gian trước, cậu của anh cùng cha mẹ nhắc tới muốn giới thiệu bạn gái cho anh, anh căn bản không nghĩ tới, chuyện năm đó hiện tại còn sẽ có tiếp tục về sau.
Tuy rằng hiện tại lại giải thích có chút muộn, hơn nữa anh liếc mắt một cái liền nhìn thấu Tô Mính Hoàn cố tình biểu hiện ra ngoài thái độ hào phóng, cho nên cảm thấy giờ phút này cũng không cần nhắc lại chuyện xưa.
Anh trầm ngâm một lát, bình thản cười một cái, muốn thử một chút thăm dò ý của cô: “Cho nên nói đây thật sự chỉ là hiểu lầm, em cũng sẽ không tin?”
Tô Mính Hoàn cười khẽ, giống như vì sự giải thích có lệ của anh chọc cười, ôn ôn nhu nhu nói: “Không phải là vấn đề tôi tin hay không mà là sự thật tôi đã rất rõ ràng. Kỳ thật hôm nay trước khi tới đây, tình huống của anh tôi cũng có biết qua. Anh hiện tại nguyện ý cùng tôi mặt đối mặt ngồi ở chỗ này đi ngang qua sân khấu, cũng thực là bất đắc dĩ. So với cho nhau có lệ khách sáo mà lại khó chịu, chúng ta sao lại không nói trắng ra, anh nói đúng không?”
Diệp Sâm Nam dừng một chút, giống như thấy hứng thú, thân thể anh đang ngồi thẳng đột nhiên nhích lại gần, không nhanh không chậm nói: “Nguyện nghe kỹ càng.”
Cô cong môi đỏ, tươi cười khıêυ khí©h hỏi: “Tôi đoán, đàn anh hẳn là rất muốn từ hôn?”
Cô hỏi xong, trên mặt tươi cười chưa giảm, ánh mắt cũng là thẳng tắp mà nhìn anh, giống như thực nghiêm túc chờ mong chờ anh trả lời.
Diệp Sâm Nam không tránh không né mà nhìn lại cô, nhưng không có lập tức hé răng, chỉ là anh tạm thời không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Nhưng nếu cô đã nói đến rõ ràng dứt khoát như vậy, anh là đàn ông cũng không thể còn cố ý làm bộ làm tịch cố ý che lấp.
Nhìn nhau hai giây, anh đành phải giải thích thẳng thắn nói: “Tôi đúng là thực phản cảm loại an bài này của gia đình. Có điều ——”
Anh lại lần nữa dừng lại, nhanh chóng ở trong đầu tìm từ ngữ để biểu đạt cho đúng ý.
Anh muốn nói, tuy rằng anh vẫn luôn đều phản cảm phương thức này, nhưng vạn sự luôn có ngoại lệ.
Nhưng không chờ anh kịp nói ra, Tô Mính Hoàn không biết nội tâm anh đang nghĩ gì, thấy anh đột nhiên thần sắc ngưng trọng vài phần, giống như anh thực khó xử, biểu tình như rất khó mở miệng, cô cảm thấy nội tâm anh khẳng định là tuy rằng thực phản cảm trong nhà an bài, cũng là hoàn cảnh giống như cô, bởi vì một ít nguyên nhân bất đắc dĩ, không thể không tự ép bản thân để hoàn thành.
Bằng không, lấy điều kiện của anh, thì xem ra Trình gia đại tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh cũng đều chướng mắt, sao có thể nhìn trúng cô, người đã bị anh cự tuyệt vài lần?
Cô thật sự không đành lòng thấy anh khó xử như vậy, đơn giản chủ động mở miệng hóa giải nan đề này: “Đàn anh không cần khó xử, kỳ thật chúng ta cũng giống nhau.”
Diệp Sâm Nam đang muốn nói nhưng lại bị giọng nói cô chặn lại, anh hơi hơi nhăn mày ngước mắt nhìn cô.
Tô Mính Hoàn ngồi ngay ngắn, nhàn nhã khoanh tay dựa vào ghế sô pha, đột nhiên cười: “Không ngại nói thẳng với anh, kỳ thật tôi cùng anh giống nhau, nếu không phải không có biện pháp từ chối sự sắp xếp của trưởng bối trong nhà, tôi cũng sẽ không tới nơi này tự rước lấy nhục.”
Tự rước lấy nhục?
Diệp Sâm Nam cảm thấy cái từ này nghe chút chói tai, vì thế không nhịn xuống hỏi lại câu: “Nếu Tô tiểu thư cảm thấy trưởng bối sắp xếp làm em bài xích như vậy, vì sao còn miễn cưỡng mình?”
Tô Mính Hoàn ý cười trên khóe môi phai nhạt, nghĩ thầm, tôi nguyện ý khó xử mình liên quan gì đến anh?
Chẳng lẽ, anh ngày đó nghe bạn bè ở bên tai châm ngòi thổi gió, sẽ không thật cho rằng mình đối với anh dư tình chưa dứt, được anh cứu một lần lại lần nữa động tâm, giống như năm đó muốn quấn anh nữa sao?
Nghĩ đến đây, cô trào phúng mà cười một tiếng, cảm giác cả người đều không tốt lắm, thật muốn nói một câu thô tục khiến cho anh đừng nghĩ cuồng ngạo tự đại như vậy.
Không sai, Diệp Sâm Nam hiện tại đúng thật là so với trước kia càng thêm ưu tú, lớn lên càng ngày càng đẹp không nói, ngay cả cấp bậc phụ nữ theo đuổi anh cũng càng ngày càng cao.
Chính là Tô Mính Hoàn cô cũng không phải người không có cốt khí.
Nếu không phải vì cùng ông nội thỏa thuận điều kiện, anh cho rằng cô thật sự nguyện ý ngồi ở chỗ này cùng anh uống cà phê?
Nhưng mà vì đại cục, mặc dù là trong lòng ở bốc hỏa, cô cũng không thể phát tác lúc này.
Trong lòng cô không ngừng mặc niệm, ngàn vạn không cần sinh khí.
Đại trượng phu co được duỗi được, chịu đựng những gì người bình thường không thể chịu đựng được, không thể bị cảm xúc nhỏ như vậy ràng buộc, làm hỏng kế hoạch của mình.
Vì thế cô cưỡng bức mình bình tĩnh, tiếp tục mạnh mẽ tươi cười: “Nghe đàn anh nói vậy, anh có phải cảm thấy tôi khẩu thị tâm phi?”