Chương 14: Đuổi cô đi?

Anh trước giờ luôn thẳng thắn với bạn bè, trước nay cũng không che giấu điều gì, lo lắng rằng mọi người vẫn đang chờ đợi anh, anh liền nói với anh em trong nhóm rằng anh sẽ đi xem mắt vào buổi chiều và không có cách nào để chạy đến tham dự bữa tiệc của mọi người được.

Những lời này vừa nói ra, cả nhóm lập tức sục sôi.

Diệp Sâm Nam nói rằng anh đi xem mắt, điều này khiến vài người trong nhóm sợ hãi không nói nên lời.

Có lẽ anh đang nói đùa, hoặc là cố ý tìm một cái cớ để đi.

Nhưng cái cớ này có phải quá tùy tiện và qua loa quá hay không?

Diệp Sâm Nam anh có tư chất xuất sắc như vậy, vẫn cần phải đi xem mắt sao?

Tuy nhiên, cũng có hai người trong nhóm lớn lên cùng Diệp Sâm Nam và biết chuyện bên trong.

Chỉ là biết chuyện này có thể khiến cho Diệp Sâm Nam cảm thấy không thoải mái, vậy cho nên chưa từng có người tùy tiện nhắc tới ——

Người thừa kế có tiềm năng nhất trong tương lai của tập đoàn Diệp thị năm đó vì theo đuổi ước mơ bay lượn, không chịu nghe theo sự sắp đặt trong nhà để học quản lý và kế thừa gia nghiệp, vì vậy anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài làm một việc trao đổi điều kiện với các trưởng bối.

Chuyện này không phải là tin đồn mà là sự thật.

Nhưng một vài người trong số họ sau đó mới gặp Diệp Sâm Nam, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, bởi vì quá mức khϊếp sợ, họ đã trực tiếp gọi điện thoại cho đương sự, hỏi anh một cách hoài nghi: “Không phải em làm ầm ĩ, mà là em rất ngạc nhiên, sao tự nhiên anh lại chạy đi làm một việc nhàm chán như vậy?"

Diệp Sâm Nam thản nhiên “À” một tiếng: “Có vấn đề gì sao?”

“Không phải.” Người bạn trong điện thoại vừa buồn cười vừa không thể tin nổi: “Em thật là bội anh đấy, anh Sâm Nam. Bình thường anh đi ra ngoài chơi có rất nhiều cô gái nhỏ hận không thể nhảy vào người anh đó mà anh còn không thèm nhìn một cái, lần này anh có bị ai ép buộc hay uy hϊếp không, nếu không thế nào anh lại chịu chạy đến đi xem mắt?”

Diệp Sâm Nam uể oải nói: “Nếu không phải mấy năm nay lão già vẫn luôn liên tục gây áp lực—“

Anh dừng lại một chút, đột nhiên sốt ruột giải thích: “Nói cho cậu cũng vô dụng, cúp máy đây!”

“Này này anh Sâm Nam, anh đừng cúp máy trước, bọn em cũng muốn quan tâm đến anh chứ. Nếu anh thật sự là bị ép buộc đến mức bất đắc dĩ, nói không chừng chúng em có thể giúp anh tìm cách tránh khỏi một kiếp này.”

“Tránh khỏi một kiếp này ư?” Diệp Sâm Nam hừ cười một tiếng: “Nói cho tôi biết làm thế nào để tránh được cậu đi.”

Tô Mính Hoàn đứng phía sau anh cách không xa, khoanh tay nhàn nhã đợi anh trả lời cuộc gọi xong.

Giọng nói của người đàn ông không cao không thấp, không xa không gần, đủ để cô nghe rõ ràng từng chữ.

Người bạn ở đầu dây bên kia nói gì với anh, Tô Mính Hoàn tất nhiên không có cách nào biết được, nhưng giọng điệu của Diệp Sâm Nam vẫn luôn thản nhiên:

“Trong lát nữa người ta sẽ đến, có chuyện gì vậy?"

Vài giây sau, anh cười lạnh, nửa đùa nửa thật: “Vậy tôi nói cậu bị tai nạn xe chạy đến bệnh viện thăm cậu, được chưa?”

“Được á! Vì đại sự cả đời của anh Sâm Nam, bây giờ em liền ra đường tìm xe tông em ngay bây giờ!"

“Cút đi.” Diệp Sâm Nam tùy tiện mà nhếch chân lên bắt chéo, ngồi trên ghế sô pha mà bình tĩnh mắng anh ta: “Nếu tôi không hài lòng với ai thì có hàng trăm cách để khiến cô ta tự rời đi, cần cậu ở đây nói phét à?"

“..................”

Tô Mính Hoàn đen mặt đứng phía sau nhìn chằm chằm ót anh, trợn trắng mắt.

Không vừa lòng với người ta, có hàng trăm cách để cô tự rời đi.

Nói chung là còn chưa có bắt đầu mà anh ta đã nghĩ đến các biện pháp để ép cô rời đi??

Nỗi xấu hổ khi bị từ chối năm đó dường như đột nhiên lan đến trái tim cô trong lúc này.

Tô Mính Hoàn khẽ nghiến răng, trong lòng cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh, nhất định phải vì đại cục.

Vì những kế hoạch trong tương lai, cô không thể bị loại khỏi cuộc chiến chỉ vì vài lời này.

Anh ta nói không là không sao?

Lần này e rằng không đơn giản như vậy.

Trước khi đến đây hôm nay, cô đã sớm làm công tác chuẩn bị.

Từ trước đến nay cô luôn là một người làm việc nghiêm cẩn và có kế hoạch, cô không bao giờ ra trận khi chưa có sự chuẩn bị kỹ càng.

Nếu cô đã đồng ý với nhà rồi, đã hạ quyết tâm tiếp nhận sự sắp đặt này, sao cô có thể không đi tìm hiểu tình huống của đối phương trong mấy năm gần đây như thế nào?

Bạn bè thân cận xung quanh cô không nhiều lắm và An Trì là một trong số đó.

An Trì là người hướng ngoại, quan hệ trong giới rất rộng, rất được lòng mọi người, hỏi chuyện gì cũng dễ.

Anh ta biết rằng gần đây có một cậu con trai của Trương gia rất gần gũi với Diệp Sâm Nam, bởi vì gia đình có liên hệ làm ăn, An Trì và cậu ta cũng coi như là quen biết.

Thực ra quan hệ của Trương thiếu gia này với Diệp Sâm Nam cũng không không thân thiết lắm, nhưng vì gia đình cậu ta kinh doanh vận tải, có danh tiếng ở miền bắc, để mở rộng thị trường nên cậu ta đã đến miền nam. Lúc nào cậu ta cũng cố gắng tìm cách nịnh bợ, muốn hợp tác với tập đoàn Diệp thị.

Trương thiếu gia muốn làm tốt công việc phía nam để các chú bác và anh em ở nhà phải nể phục, trước nhờ người tìm quan hệ, sau đó mới gặp được Diệp Sâm Nam nên cũng có chút nghe đôi chút về tình huống đặc biệt nhất từ vị Thái Tử gia của Diệp gia này.

Sau khi đàn ông uống chút rượu, đề tài cũng bắt đầu

Trương tiểu thiếu gia nói với An Trì, nói rằng trong lòng mọi người đều đoán được rằng một người đàn ông có điều kiện tốt như Diệp Sâm Nam, chưa từng thấy anh có một mối quan hệ nghiêm túc nào, bên ngoài anh cũng không lộn xộn, nếu về phương diện sinh lý không có vấn đề gì thì nhất định đã có người trong lòng rồi.