Chương 1: Nhận lại cha mẹ

1,

Tôi không phải cháu gái ruột của ông bà.

Theo lời bọn họ, là tôi được nhặt ở bên cạnh thùng rác.

Mỗi lần họ nói đến chủ đề này, tôi đều khinh thường quay mặt đi.

Làm ơn đi!

Tôi chẳng phải đứa trẻ ba tuổi, còn dùng lời nói cũ kĩ như vậy trêu tức tôi, lời nói này nói ra đến cả đứa trẻ ba tuổi cũng chẳng tin.

Nhưng hiện tại nhìn người đàn ông trước mặt, cùng người phụ nữ cao quý bên cạnh, tôi không thể không tin điều này.

Bởi vì, tôi rất giống người phụ nữ kia, đều là mặt trái xoan, mắt to, cùng một bộ dáng xinh đẹp.

Tôi nhìn cặp vợ chồng đó rồi nhìn bà tôi.

Ha ha, người cũng đã tìm tới cửa, lần này không muốn trở về chắc cũng không được đi.

Bà nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội, ý nói, ta đã bảo rồi, ai bảo mi không tin.

Sau đó cười ha hả mà đem người vào nhà.

Người phụ nữ kia nhìn thoáng qua, xấu hổ cười nói: “Chúng tôi không đi vào nữa, lần này tới là muốn đón con bé về nhà.”

“Gấp cái gì, vào ngồi chút đi.” Tôi còn lấy một nắm hạt dưa, tươi cười đưa ra.

Tôi từ nhỏ lớn lên ở khu tập thể này, dễ dàng nói chuyện với bất cứ ai.

Hai vợ chồng sửng sốt một hồi, nhìn nhau một chút rồi bước chân vào ngôi nhà cũ kĩ không muốn đặt chân này.

“Tôi và bà nội đi thu dọn đồ đạc, hai người chờ một lát.” Vừa nói, tôi vừa kéo bà vào phòng.

“Sao bà lại muốn con đi.” Tôi bĩu môi dựa vào bàn, nhìn bà bằng ánh mắt đau lòng.

“Chúng ta bận quá, không có thời gian chăm sóc con. Hơn nữa, người ta là cha mẹ ruột của con, theo bọn họ trở về thì sao chứ?”

“Con không muốn.”

“Ngoan, nếu bị ủy khuất thì trở về, chúng ta không phải là không cần con.”

“Vậy đi.” Tôi miễn cưỡng nói.

Tôi ngồi ở BMW nhìn bà cười hì hì vẫy tay với tôi, nhưng cũng không nhịn được trong lòng đau xót.

Tình nguyện ngồi cười ở xe đạp cũng không muốn ngồi khóc ở BMW, tôi tưởng tượng.

“Búi Búi, trong nhà còn có một chị gái, về sau hai con hãy sống chung với nhau thật tốt.” Người phụ nữ quay đầu nói với tôi.

“Chị gái? Hai người sinh? Không phải chính là em gái sao?” Ta nghi hoặc, hay là nghe nhầm.

Trên mặt bà cười với ánh mắt đình trệ, có chút thất thố giải thích.

“Mẹ lạc mất con, quá mức thương tâm nên nhận nuôi một người con gái. Con bé xinh đẹp, các con có thể trở thành chị em tốt.” Người đàn ông đang lái xe chính là ba ruột của tôi giải thích.

Tôi chẳng nghĩ gì gật gật đầu.

Xe đi không lâu, nửa giờ sau liền đến nhà rồi.

Vừa mới vào liền nhìn thấy một cô gái trạc tuổi tôi, dáng người nhỏ xinh, hốc mắt hồng hồng đứng ở cửa.

“Sao lại khóc vậy?” Mẹ ruột tôi lo lắng ôm cô ta, còn ba ruột tôi thì cầm giấy cho cô ta lau nước mắt.

Tôi dừng động tác, nhìn một gia đình hòa thuận trước mặt.

Không biết vì sao, đáy lòng có chút gì đó lên men, tôi cũng không để bụng.

Sau khi ăn cơm chiều, ba ruột tôi gõ cửa, tôi đang ở sân thượng đọc tài liệu thực nghiệm.

“Búi Búi còn có thói quen này sao.”

Tôi gật đầu.

“Hàn Yên từ nhỏ thân thể không tốt, tuy là chị, nhưng mong con chiếu cố con bé nhiều hơn.”

Tôi lại gật đầu.

“Ba không quấy rầy con nữa.”

Tôi vẫn gật đầu, có thể nhìn thấy sắc mặt ông không tốt lắm, nhưng có liên quan tới tôi đâu???

Hàn Yên vừa thấy tôi đã biểu diễn như vậy, còn cả nhà hùa vào cùng cô ta, còn bảo tôi nhường, dù sao tôi cũng chẳng ở đây bao lâu.

2,

Hiện tại cách kì thi đại học còn 4 tháng.

Thật không nghĩ tới bản thân còn phải tham gia kì thi đại học.

Lúc này hai mắt tôi díp lại, ở trong phòng nghe bài giảng, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Chuông tan học vang lên, tôi mở bắt ra.

“Cậu thật trâu bò.” Bạn cùng bàn tôi là một bạn nam tóc húi cua, trông hơi luộm thuộm.

“Có gì đâu.” Tôi xua xua tay.

“Tiết sau đừng ngủ, không muốn nghe giảng có thể làm bài tập.”

“Cậu thật nhiệt tình nha.” Tôi hứng thú nhìn cậu cười cười.

“Ai bảo cậu lớn lên xinh đẹp.” Cậu ta nhỏ giọng

Nông cạn, quá nông cạn, vẻ ngoài chỉ là một trong số vô vàn ưu điểm của tôi, không đáng nhắc tới.

Chuông vào lớp vâng lên, một người trung niên đầu hơi trọc kẹp giáo án đi tới, đứng trên bục giảng mắt nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ tôi.

“Bạn học mới, tự giới thiệu đi.”

Tự giới thiệu, cái này tôi đã làm quá nhiều rồi.

Mỗi lần đến cái viện nghiên cứu mới, hoặc là căn cứ mới, việc đầu tiên là phải tự giới thiệu, đã khắc sâu trong lòng tôi.

“Chào mọi người, tôi là Tống Oản, sau này mong cùng mọi người phấn đấu xây dựng tổ quốc, vì tổ quốc góp một viên gạch, cảm ơn mọi người.” Nói xong tôi cúi người thật sâu.

Tiếng reo hò trong trí nhớ không có, ngẩng đầu lên thấy mọi người đang há hốc mồm nhìn tôi.

Cuối cùng vẫn là giáo viên giải vây cho tôi.

“Bạn học mới thật nhiệt huyết nha, tuy rằng lớp chúng ta đứng cuối, nhưng cũng không thể mất đi ý chí chiến đấu! Còn 4 tháng, chúng ta hãy cùng nhau phấn đấu.”

Cái gì cơ? Lớp đứng cuối? Tôi là Tống Oản mà? Đời này không nghĩ tới sẽ có cái trải nghiệm này.

“Cậu véo tớ một chút.”

“Làm gì?”

“Cậu cứ làm đi.”

Vài giây qua đi, tôi đau đau xoa cánh tay, nhìn người bên cạnh.

“Chính cậu bảo tôi véo!”

“Thành tích lớp ta đứng cuối thật sao??”

Tôi chọc chọc cánh tay Vệ Lâm, Vệ Lâm chính là cậu bạn tóc húi cua đó.

“Cậu biết khối ta có bao nhiêu người không?”

Tôi lắc đầu.

“Hai nghìn người, chúng ta giống nhau đều trong top 200 người cuối cùng.”

Đếm lên?

Mắt tôi tối sầm, Tống Oản từ xưa tới nay, bên cạnh không có quá bao nhiêu người kém cỏi.

Tôi nắm chặt cánh tay Vệ Lâm, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, nghe thấy chính âm thanh mình run run hỏi: “Vậy còn cậu?”

Cậu ta nheo mắt cười rất tươi nói với tôi: “Vài lần liên tiếp đứng thứ nhất.”

3,

Cơm chiều thật vô vị.

Trong đầu tôi hiện giờ đều chính là làm sao để nâng cao thành tích của lớp, sắp thi đại học, sao lại đếm ngược, có thể kéo thì phải kéo một phen.

“Búi Búi, con nghỉ học lâu như vậy, giờ lại lập tức thi đại học, nhất định phải cố gắng học tập.”

Tôi mỉm cười nhìn Hàn Phong gật đầu, tỏ vẻ chính mình sẽ cố gắng.

“Có gì không biết thì hỏi chị gái, thành tích chị con không tồi.” Vừa dứt lời liền nhìn mẹ ta, lại mở miệng: “Chị gái cũng phải thi, nên nếu nhiều quá có thể hỏi giáo viên.”

“Không có việc gì đâu ba, con có thể giúp Búi Búi, Búi Búi đã lâu không đi học, khẳng định cũng chưa quen thuộc với giáo viên.”

“Vậy sao được, Hàn Yên, thi đại học là việc quan trọng, thành tích con hiện tại tốt như vậy, không thể chậm trễ.” Ông lạnh giọng nói: “Búi Búi, con phải hiểu chuyện, không được làm chậm trễ chị gái.”

Tôi nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Tôi ngồi bên cạnh nhìn một nhà này kẻ xướng người họa.

Mọi người đều đặt sự chú ý đến Hàn Yên, tôi cùng lắm chỉ có thể là một người vô hình thôi.

Tôi cúi đầu không nói gì, trong nhà liền lập tức có chút không khí xấu hổ.

Hàn Phong nhìn tôi muốn giải thích, nhưng cuối cùng chỉ hé miệng, không nói thêm gì.

Buổi tối, tôi nằm trên giường không ngủ được.

Nhìn liên hệ của bà, nhưng cuối cùng vẫn không dám gọi.

Ban nagỳ nghiên cứu thực nghiệm vất vả, giờ này chắc bà ngủ rồi.

Nhưng trong lòng tôi rất khó chịu.

Tôi từ nhỏ đã sống ở khi tập thể, khi còn nhỏ cũng rất hâm mộ những người có ba mẹ yêu thương.

Sau này, cảm giác này cũng chả còn nữa, vì tôi còn có ông bà.

Nhưng mà, làm gì có đứa bé nào không muốn được ba mẹ yêu thương đâu?

Khi biết họ muốn đưa tôi trở về, tôi cũng rất kích động.

Rất muốn đem giấy khen, giấy chứng nhận, đủ loại vinh dự đưa cho họ xem, cho họ biết bản thân tôi rất ưu tú, chính là con nhà người ta trong miệng người lớn, trở thành niềm kiêu hãnh của họ.

Nhưng cái gì tôi cũng không kịp làm.

“Tống Oản, đừng có ôm quá nhiều hi vọng.”