Editor: Hari
Anh hôn vừa mạnh vừa vội vàng, đến một chút thăm dò cũng không có, hoàn toàn phóng thích tính xâm lược nguy hiểm, hung hăng ma sát trên môi cô.
Lâm Kiều đã có chút không thở nổi, ưm một tiếng, gáy cô bị anh giữa chặt, hai chân cô đã mềm nhũn, hô hấp bị anh đoạt lấy, hai hàm răng bị đầu lưỡi linh hoạt của anh tách ra, quấn lấy cô không rời.
Bàn tay anh đặt trên vòng eo nhỏ một tay có thể ôm hết của cô, anh rõ ràng cảm nhận được thân thể mềm mại của cô, dần dần đã nằm trong tầm khống chế của anh, anh đuổi theo cô, lôi kéo cô cùng đắm chìm trong hải dương du͙© vọиɠ này, nhưng đầu lưỡi đột nhiên truyền đến một trận đau đớn.
Hai mắt vốn mờ mịt của Lâm Kiều chậm rãi hiện ra một tia khıêυ khí©h, tay cô vòng ôm lấy cổ anh, hơi dùng sức, rồi sau đó mạnh mẽ hôn ngược lại anh.
......
Một nụ hôn qua đi, toàn thân Lâm Kiều mồ hôi đầm đìa, giống như vừa trải qua một trận chiến ngươi đuổi ta chạy, sức lực hoàn toàn tiêu hao hết, l*иg ngực không ngừng phập phồng, thông báo kết cục của cuộc chiến này.
Cô vẫn ôm lấy cổ Lục Chính Đông, thở hồng hộc tranh phần thắng bại: "Em hôn thế nào?"
Lục Chính Đông nhẹ liếʍ khóe miệng, anh đối với chuyện ở phương diện này trước nay chưa từng tranh thắng thua, chỉ là cảm giác khi nãy vẫn còn đọng lại ở đầu lưỡi, anh trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Nếu anh nói không được, em sẽ tiếp tục chứ?"
Lâm Kiều khinh thường liếc mắt nhìn anh, hành động này trong mắt cô chính là đã chịu yếu thế, cô lười biếng thu tay lại, thở dài một hơi, chui vào trong ngực anh.
Giờ phút này, bầu trời đêm yên tĩnh đã có một chút ánh vàng phía đường chân trời, đêm đen chậm rãi phai màu.
Hai người cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng dựa vào nhau, thưởng thức cảnh bình minh trên thảo nguyên.
*
Ngày hôm sau, một chiếc xe bảo mẫu màu đen không hề gây chú ý dừng ở trước cửa một cửa hàng thú cưng.
Lâm Kiều dẫn đầu từ trong xe đi xuống, cô đeo một chiếc kính râm màu đen cực kỳ cool ngầu, đứng cạnh chiếc xe bảo mẫu không gây chú ý nhưng lại không mất đi vẻ xa hoa, hình thành một sự tương phản rõ rệt.
Ở bên cạnh cửa hàng thú cưng còn có một bệnh viện thú cưng quy mô vừa, đều thuộc tập đoàn X, cũng coi như các loại phục vụ đều có.
Tổ chương trình sắp xếp nhiệm vụ đầu tiên cho bọn họ là thực hiện một hạng mục của cửa hàng, chăm sóc đám thú cưng vì chủ nhân đi vắng mà gửi tại cửa hàng.
Phần lớn khách hàng đều có dặn dò lượng thức ăn mỗi ngày cần cho thú cưng ăn, cho nên nhiệm vụ cũng tính là đơn giản, dễ thực hiện.
Cô gái trực lễ tân của cửa hàng Trình Nhất Nhất là fan trung thành của Lục Chính Đông, cô mới vừa thoát khỏi đả kích từ lời thổ lộ trên weibo của Lục Chính Đông, lại nhận được thông báo —— cửa hàng của bọn họ sẽ là địa điểm quay 《Hợp đồng tình yêu %》, mà hai vị nhân vật chính đúng là Lục Chính Đông và Lâm Kiều.
Trình Nhất Nhất cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang.
Cô là fan của Lục Chính Đông đã bốn năm. Lúc ấy cô đang học đại học năm hai, cuộc sống đại học mơ mơ màng màng, mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại hôm nay nhất định phải chăm chỉ nhưng thực tế lại trôi qua một ngày như cá khô phơi nắng.
Ngẫu nhiên một cơ hội cho cô được nhận thức Lục Chính Đông, đầu tiên cô bị bề ngoài cao lãnh tự phụ của anh hấp dẫn, sau lại biết được câu chuyện của anh, thế là biến thành fan trung thành.
Có một câu là nói như thế nào nhỉ? Bắt đầu là do nhan sắc ấy, nhưng chìm đắm là do nhân phẩm.
Cô bị tinh thần dũng cảm theo đuổi ước mơ của anh cảm động, anh bởi vì muốn đóng phim mà bị gia đình phản đối ngăn trở, một mình bước vào showbiz ngư long hỗn tạp, ngang trời xuất thế tạo ra một mảnh thiên địa của riêng mình, bằng vào kỹ năng diễn xuất vượt trội, rất nhanh đã đạt được giải thưởng Kim Mã.
Nếu không phải bởi vì tranh giành trong công ty, anh trai cô sao có thể lưu lạc đến mức phải diễn chung với Lâm Kiều chứ?
Lâm Kiều? Có ai mà không biết Lâm Kiều? Tính cách ương ngạnh, thích làm màu, chỉ bằng một khuôn mặt là có thể ở trong showbiz thuận buồm xuôi gió, nhưng showbiz không thiếu nhất chính là mỹ nhân, mặc dù cô ta đúng là cực kỳ xinh đẹp —— nhưng thế thì sao chứ?
Trên một app nào đó đã từng tám qua gia thế của Lâm Kiều, cô sinh ra ở Giang Nam, gia cảnh không quá trung sản, xác thật có thể nuôi ra được cái tính cách của cô ta, nhưng tuyệt đối không thể tới mức mà bộ phim đầu tiên đã có thể đóng nữ chính cùng hợp tác với tiểu sinh đang hot.
Tám đến đây, còn chưa đủ rõ ràng sao? Bối cảnh của cô ta đặt trong showbiz chẳng qua chỉ là một sợi lông của chín con trâu mà thôi, cô ta dựa vào cái gì?
Ai cũng có thể hiểu được.
Thôi chuyện này cũng không cần nói nữa, mấu chốt là thái độ của cô ta đối với diễn xuất, cực kỳ ác liệt. Rõ ràng là không phải cô ta vì đam mê diễn xuất mà tới, mà là vì tiền mà tới.
Cô ta ỷ vào gương mặt.
Ngoài ra còn có cái gì khác sao?
Lúc trước khi Trình Nhất Nhất nhìn thấy weibo kia, cực kỳ cực kỳ khϊếp sợ, khϊếp sợ đến mức không nói lên lời.
Cô không hiểu, anh trai nhà cô sao lại coi trọng cô ta?
Cô không phải là fan bạn gái của Lục Chính Đông, còn khổ sở đến mức độ này...... Còn may anh trai nhà cô fan sự nghiệp chiếm đa số, bằng không chắc phải bay mất nửa cái fandom.
Định nghĩa của cô đối với Lâm Kiều chỉ có bốn chữ vô cùng đơn giản:
Hại nước hại dân.
Trong fandom của Lục Chính Đông thậm chí còn truyền nhau, Lâm Kiều lúc ấy quay gameshow cố tình khóc, vì để áp chế không cho Lục Chính Đông lên tiếng. Mà Lục Chính Đông thật ra đã sớm chán ghét Lâm Kiều, nhưng anh bởi vì bất đắc dĩ, mới làm như vậy.
Trình Nhất Nhất xem lâu rồi bị tẩy não, loáng thoáng cảm thấy, xác thật cũng có chút đạo lý.
Hiện giờ cơ hội đã tới tay, cô muốn nhìn xem, sự tình rốt cuộc là như thế nào.
Cô nhất định phải bảo hộ, anh trai tốt nhất thế giới này của nhà mình.
*
Giờ phút này, trên mặt Lâm Kiều, đang tràn đầy sự vui vẻ hết sức khoa trương.
Cô đứng ở cửa cửa hàng thú cưng nhìn hướng lên trên, cửa hàng này và bệnh viện bên cạnh tổng cộng ba tầng, mỗi một tầng đều như đang chọc vào tim gan Lâm Kiều.
Cô đứng ở bên ngoài, hít một hơi thật sâu.
"WOW, đây chính là cảm giác về nhà!"
Lục Chính Đông:......
Anh nhẹ hít hít, cho dù cửa hàng này rất thông minh cũng rất nỗ lực dùng hương thơm tự nhiên tươi mát để che đi mùi của đám chó mèo thú cưng, nhưng dưới khứu giác nhạy bén của anh, vẫn cảm thấy không được thoải mái.
Cảnh tượng đầu tiên mà Trình Nhất Nhất nhìn thấy, chính là cảnh tượng như vậy.
Lâm Kiều mặc một bộ đồ thể thao màu cam "chói chang", balo màu nâu cay mắt không hề cố kỵ đeo ở sau lưng, lng mày nhướng cao, khuôn mặt không kiên nhẫn, dường như đang giận dỗi với người đi phía sau, thỉnh thoảng quay đầu lại.
Nhìn đi.
Tôi đã nói mà.
Trình Nhất Nhất ở trong lòng khinh thường lắc đầu.
Cô ta đúng là không coi staff là người mà, đó là thái độ gì chứ, sao có thể nói chuyện với người khác như vậy?
Nhưng giây tiếp theo, cô nhanh chóng tắt tiếng.
Bởi vì, một dáng người cao gầy theo sát ở phía sau Lâm Kiều, thình lình xuất hiện trong tầm mắt của Trình Nhất Nhất.
Mà kẻ tội nhân trong suy nghĩ của cô đang ngang ngược liếc xéo người đàn ông này, hướng về phía anh nặng nề phát ra một tiếng cười lạnh.
Khóe miệng người đàn ông nở một nụ cười sủng nịnh, anh sờ sờ mũi, thuận theo dỗ dành cô: "Được, đều nghe theo em."
Trình Nhất Nhất:......
Chán ghét vạn phần?
Bất đắc dĩ?
Ha ha, cô vả mặt đau quá.