Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu

Chương 2: Là bình hoa, là bao cỏ, tâm tư đơn giản, tính tình lại rất phách lối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Hari

Thời gian khai máy của "Hợp đồng tình yêu %" đã chốt là một tuần sau.

Buổi sáng Lâm Kiều có một quảng cáo kính râm, chụp đến ba giờ chiều. Cô vừa xong việc liền lập tức gọi điện thoại cho Trần Vĩ: "Lịch trình một tuần tới để trống cho em."

Điện thoại kẹp trên vai, cô nghiêng đầu kéo cửa xe, một bàn tay từ đâu duỗi tới giúp cô kéo cửa.

Cô nâng mí mắt liếc nhìn người tới, cao lớn soái khí, tóc ngắn sạch sẽ, sức sống thanh xuân vô hạn tỏa ra.

Không quen.

Cô cầm lấy điện thoại, gật đầu với cậu ta, xa cách khách sáo: "Cảm ơn."

Đường một chiều, trợ lý vòng một vòng, cô ngắt điện thoại, ở chỗ đèn đỏ lại một lần nữa thấy cậu ta.

Cậu ta bịt khẩu trang, đeo tai nghe, dựa vào cột đèn. Ngón tay ở trên màn hình lướt nhanh, khi cúi đầu, cần cổ thon dài.

Lâm Kiều nhìn thoáng qua, lãnh đạm thu hồi ánh mắt.

Cậu ta lại lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên xe, rồi sau đó cong cong khóe miệng, tiến lên hai bước, khom lưng giơ tay gõ cửa sổ xe.

Trợ lý quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi.

Lâm Kiều hạ cửa kính xe xuống.

Cậu ta nhìn thẳng cô, nhe răng cười, đưa tới một tờ danh thϊếp, âm thanh trong trẻo: "Chị, hợp tác vui vẻ."

Lâm Kiều cảm thấy thật khó hiểu. Khi cô nhận lấy danh thϊếp, ánh mắt lướt qua tên của cậu ta, Hứa Thuận Kỳ. Cô phản ứng lại, là người cùng ghi hình "Hợp đồng tình yêu %". Ngẩng đầu lên, cô không mặn không nhạt ứng tiếng, đóng cửa sổ xe.

*

Khi Trần Vĩ trở về đã là 7 giờ tối, chị tiện đường mua điểm tâm của Lộc Đỉnh Thịnh đặt ở trên bàn, xoay người đi tìm Lâm Kiều.

Lâm Kiều nằm ở trên sô pha, buồn chán nghịch di động. Cô đang xem lịch sử đen của Hứa Thuận Kỳ, showbiz chính là buồn chán như vậy, có mỗi cái khuôn mẫu viết đi viết lại. Trong lúc đợi load, Lâm Kiều ngẩng đầu: "Đã về rồi à."

"Ừm," Trần Vĩ cởϊ áσ khoác ra treo ở một bên: "Buổi chiều em gặp Hứa Thuận Kỳ sao?"

Lâm Kiều uống nước trái cây, nghe vậy giơ màn hình di động qua phía chị.

Trần Vĩ vươn người nhìn thoáng qua, đã hiểu.

Lâm Kiều có thói quen, trước khi làm quen với một ai, cô sẽ tìm hiểu về lịch sử đen của người đó. Lúc ấy Trần Vĩ không hiểu, cô nàng thực tự nhiên nhướng mày: "Vào trước là chủ, hạ thấp kỳ vọng với đối phương, sau khi ở chung sẽ có thể khắp nơi mang đến kinh hỉ." Cô hoàn toàn không có hứng thú kết bạn, nhưng cô thích những kinh hỉ nhỏ trong quá trình ở chung.

Trần Vĩ lấy bánh ở trên bàn, đối mặt với cô, nói thẳng: "Chị không hiểu rõ cậu ta."

"Nhưng," chị hơi gật đầu, "Năm trước ED có một vụ, giấu rất kỹ, tiểu sinh đang nổi chơi trò nam nữ 3P, chính là cậu ta."

Lâm Kiều không thèm để ý gật gật đầu.

Hứa Thuận Kỳ đưa cho cô là danh thϊếp cá nhân, bên trên có wechat của cậu ta. Cô kẹp trong ốp điện thoại, giờ đã tháo ra kẹp ở đầu ngón tay nhìn nhìn.

Cô nằm đã hơi mệt, liền thay đổi tư thế, nghiêng người ngồi dậy, vất danh thϊếp lên trên mặt bàn, từ trong túi lấy ra một khối bánh táo lạnh, cắn một miếng, hỏi: "Nội bộ sắp xếp ai đóng cặp với cậu ta trong show?"

Trần Vĩ: "Chắc là Tôn Đồng Trân, đội trưởng cũ của girl group Crush, năm trước chính thức chuyển hình tượng, đóng nữ chính trong "Giữa mùa hạ hai bảy". Chị nghĩ nghĩ, bổ sung: "Năm trước em có gặp cô ta một lần, nhưng em chắc cũng đã quên. Sau lưng cô ta có kim chủ, em đừng có đắc tội cô ta."

"Ừm," Lâm Kiều cầm lại tấm danh thϊếp trên bàn, móng tay gảy gảy, nhướn lông mày: "Chị nói xem, nếu em nhường Lục Chính Đông cho cô ta, có tính là đắc tội không?"

Trần Vĩ nhướng mày: "Nếu em làm như vậy, cô ta chắc là cầu còn không được."

Lâm Kiều hừ lạnh một tiếng, lấy một chiếc điện thoại khác ở bên cạnh sô pha vứt cho Trần Vĩ, lại lần nữa gảy gảy danh thϊếp: "Giúp em add cậu ta."

Trần Vĩ có chút kinh ngạc: "Em muốn làm gì?"

Lâm Kiều nằm xuống sô pha, chiếc gối ôm làm vén lên chiếc áo lông cô đang mặc, lộ ra eo thon, cô cầm lấy di dộng chơi xếp hình, trả lời: "Em cũng không làm nổi chuyện gì."

*

Thứ hai, trời còn chưa sáng, thời tiết âm u.

Mưa nhỏ rào rào rơi.

Lâm Kiều đeo kính râm nhắm mắt dưỡng thần, trợ lý lái xe nhỏ giọng thì thầm: "Mới vừa khởi quay thì trời mưa."

Bọn họ đang trên đường đi sân bay, rạng sáng 5 giờ, trời còn chưa sáng.

Xe đã tới sân bay, trợ lý quay đầu định đánh thức Lâm Kiều, lại thấy cô đã mở mắt từ bao giờ, thần thái dửng dưng không để ý.

Sáng sớm đã có fan đến đây ngồi xổm chờ đợi, Lâm Kiều từ khi debut đến nay đều không thích cảnh tượng này. Nhưng người cho tiền chính là cha, đôi chân thon dài bước xuống xe, sau khi đi vào lối đi vip, gỡ mắt kính xuống, tiêu sái hướng đám người bên ngoài tung một nụ hôn gió.

Sắc đẹp bùng nổ, đám người nháy mắt kích động, nhưng cô sớm đã đi vào cabin.

Chuyến bay ba tiếng, địa điểm ghi hình trạm thứ nhất là ở vụ nguyên Giang Tây, một tỉnh có nền kinh tế không quá phát triển, nhưng hoa cải dầu lại rất nổi danh.

Hứa Thuận Kỳ sớm đã ngồi trên máy bay, kính râm của cậu ta đẩy lên trên trán, thần thái tự nhiên chào hỏi cô, ngữ khí quen thuộc: "Chị Lâm Kiều."

Ngày đó sau khi Trần Vĩ add cậu ta, đơn giản hàn huyên hai câu. Khi bỏ di động xuống, cô a cười một tiếng: "Thật là biết buôn chuyện."

Lâm Kiều rất thích những người có thể điều khiển bầu không khí như vậy, nói chuyện như tắm mình trong gió xuân, nhịp độ vừa phải. Nghĩ đến đây, cô lại có chút tiếc nuối chào hỏi lại.

Hứa Thuận Kỳ debut cũng không phải rất thuận lợi, ngã bò lăn trườn đến nay, trên người không sạch sẽ, một bụng tâm tư, ánh mắt lại vẫn thuần khiết.

Cậu ta nhìn vị đại hoa đang hot nghĩ gì cũng bày hết ở trên mặt này, mắt đào hoa quyến rũ, vẻ không nỡ và không thỏa mãn trong ánh mắt thể hiện hết sức tự nhiên, không hề thừa thãi, cậu ta hơi hơi mỉm cười, dường như là hiểu được cô không muốn nói chuyện, cho nên một đường cũng không nói gì.

Cậu ra quay đầu hướng ngoài cửa sổ, mây trắng chậm rì rì bay qua. Trong lòng nghĩ đến đánh giá bên trong showbiz về cô: Là bình hoa, là bao cỏ, tâm tư đơn giản, tính tình lại rất phách lối.

*

Xuống máy bay vẫn còn phải ngồi xe một đoạn nữa mới tới địa điểm tập trung, xe của tổ chương trình sớm đã đợi sẵn ở ngoài, Lâm Kiều được che chắn cẩn thận, một đường đưa thẳng lên xe.

Mới vừa chui vào xe, còn chưa kịp ngồi xuống, camera đã cảm ứng được quay trúng phóc cô.

Di chứng sáng sớm rời giường hình như còn chưa tan đi, Lâm Kiều thật sự lười không muốn mở miệng, chỉ biếng nhác dựa vào lưng ghế, ngón tay chọc chọc camera, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nhân viên công tác bên cạnh, trân quý mà phun ra hai chữ: "Rất vui."

Sau đó ngón tay lại chọc camera, ấn hai nhát, cưỡng bách nó cũng phải vui theo.

Nhân viên quay phim bên cạnh là antifan của cô, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy người thật, vẫn còn đang đắm chìm trong cái nhan sắc cực phẩm kia, bị kí©h thí©ɧ đến tâm thần hoảng hốt.

Lâm Kiều một đường nhắm mắt nghỉ ngơi, khi sắp tới nơi, cô thình lình mở bừng mắt: "Trên mặt tôi có cái gì sao?"

Antifan bất tri bất giác nhìn chằm chằm cô cả quãng đường, bỗng nhiên thấy gương mặt phóng đại trước mặt, kinh hoảng liên tục xua tay: "Không, không, không có."

Lâm Kiều sau khi nghe xong, gật gật đầu, sải chân dài bước xuống xe.

Antifan đại não mơ màng, một hồi lâu mới phản ứng lại, chậm nửa nhịp mà giơ lên máy quay chạy theo ra ngoài.

Trở về phải sửa lại nickname thôi, antifan mơ mơ màng màng nghĩ.

*

Chuyến bay của Kỳ Kỳ bị delay, tới gần giữa trưa mới đến địa điểm tập trung.

Cô một đường chạy tới, thở hổn hển, tóc bện đuôi ngựa lắc lư sau lưng. Thiếu nữ lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng: "Xin lỗi, em tới muộn."

Đạo diễn Trần vỗ tay, hét to: "Người đã tới đủ thì nhanh nhanh vào chỗ ngồi đi, hôm nay đến vụ nguyên, phải ngồi xe bốn, năm tiếng."

Chỗ ngồi đã sắp xếp rõ ràng, Lục Chính Đông đang gọi điện thoại, vào chỗ sau cùng.

Khi anh ta lên xe, Lâm Kiều đang chống cằm, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Camera gắn ở sau lưng ghế phía trước, cho dù cô không muốn, vẫn phải nghiêng đầu chào hỏi.

Trong lòng Lâm Kiều đang trợn trắng mắt, có chút không tình nguyện mà xoay người, nhấp miệng nhìn chằm chằm Lục Chính Đông.

Một năm không gặp, anh ta cũng chẳng khác gì trước kia, bộ mặt vô cảm, giống như tất cả mọi người đều thiếu anh ta vài trăm vạn.

Lục Chính Đông cảm nhận được ánh mắt của cô, hơi hơi giương mắt. Ánh mắt anh ta thực bình tĩnh, trong mắt không có bất luận cảm xúc gì, hờ hững nhìn Lâm Kiều như nhìn người qua đường ABCXYZ, phảng phất như mâu thuẫn giữa hai người cũng không hề tồn tại.

Lâm Kiều đột nhiên có chút khó chịu ——

Lúc trước cũng thế, khi quay "Lâm lục", Lục Chính Đông rất ít khi nói chuyện. Theo lý mà nói, trong một bộ phim thần tượng, quan hệ giữa nam chính và nữ chính có thể không phải là tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không kém, trong showbiz có rất nhiều cặp quay phim thần tượng, cứ quay cứ quay rồi trở thành phim giả tình thật, tính tình Lâm Kiều tuy rằng không tốt, nhưng cô trước đây đối với bất kỳ một nam chính nào khác cũng không đến mức độ đánh cãi chửi nhau như thế này.

Nhưng Lục Chính Đông chính là muốn bới lông tìm vết, chỗ này nói cô không tốt, chỗ kia nói cô không được. Trước khi Lâm Kiều nhận bộ phim này, Trần Vĩ còn cố ý đưa cho cô một phần tư liệu về Lục Chính Đông. Anh ta ngoài ý muốn gia nhập showbiz, thiên phú đóng phim kinh người, từ rất sớm đã giành được Giải thưởng Kim Mã, là một diễn viên điện ảnh.

Diễn viên điện ảnh chạy đến diễn phim thần tượng, còn tham gia gameshow tình yêu, Lâm Kiều dùng đại não rỉ sắt của mình cân nhắc, cũng không nghĩ ra được đoàn đội của anh ta đang làm cái gì.

Ánh mắt Lục Chính Đông dừng trên khuôn mặt như có điều suy nghĩ của cô, tức khắc đã minh bạch cô đang suy nghĩ gì.

Gặp được Lâm Kiều cũng là thực ngẫu nhiên.

Việc kết thúc hợp đồng của anh và công ty đàm phán thất bại, công ty nhân cơ hội này kiếm của anh hai món. Phim thần tượng và gameshow chính là hai hạng mục cuối cùng anh tiếp nhận.

Đó là lần đầu tiên cũng sẽ là lần cuối cùng anh quay phim thần tượng, anh yêu thích đóng phim, tất nhiên sẽ không ưa Lâm Kiều thái độ luôn thờ ơ muốn ra sao thì ra như vậy.

Nhưng anh là người phân rõ công việc và cuộc sống, chuyện quay "Lâm lục" đã sớm là quá khứ. Anh đối với việc cộng sự tham gia "Hợp đồng tình yêu %" là Lâm Kiều phản ứng cũng không lớn như cô, đối với anh, cộng sự là ai đều không sao cả.

Anh nhìn gương mặt tiểu cô nương có chút bướng bỉnh, giống như kẻ đang tức giận vì chưa được ăn no nhẹ nhăn mày. Anh hơi dời đi ánh mắt, không mặn không nhạt mà chào hỏi: "Hợp tác vui vẻ."

Lâm Kiều nhướn mi lầu bầu một câu, thuận theo bậc thang đi xuống, chỉ là lúc bắt tay có chút chặt, ngữ khí cảm giác như có tia nghiến răng nghiến lợi: "Hợp tác vui vẻ."

*

Lâm Kiều sau khi ngủ một giấc, mở mắt thấy ngoài cửa sổ là một mảnh sơn thủy hữu tình, đầu óc vẫn còn có chút chưa thanh tỉnh, đạo diễn Trần đã vỗ vỗ tay.

Trợ lý đi tới phát sáu cái bịt mắt, dặn dò mọi người đeo lên.

Kỳ Kỳ đầy mặt nghi hoặc, vòng dây đeo qua tai, giương mắt: "Mang bịt mắt làm gì vậy, có bí mật sao?"

"Quay gameshow tình yêu cũng phải mang bịt mắt, là có nhiệm vụ sao? Để em đoán xem, ách......"

Lâm Kiều bên này lại đeo lên rất nhanh, hai người bọn họ đều không quá để ý, nghe được phân phó liền lập tức đeo lên trên đầu, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Lại một lát sau, xe dừng lại, bọn họ xếp thành một hàng bị kéo vào trong một căn phòng.

Lâm Kiều bị đưa tới một chỗ, bả vai bị người vỗ vỗ, cô nhận được nhắc nhở ngồi xuống, bên tai truyền đến thanh âm của đạo diễn: "Mỗi người nói ra môn học mà mình học kém nhất khi ở trường, sau đó là có thể tháo bịt mắt ra."

Trong lòng Lâm Kiều có chút khó hiểu, lên tiếng: "Toán học."

Sau khi mọi người đều đã báo xong, đạo diễn: "Có thể tháo bịt mắt xuống rồi."

Lâm Kiều dùng tay tháo bịt mắt, tầm mắt khôi phục lại ánh sáng, đồng thời, cô theo bản năng đứng bật dậy, quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Không đợi cô nhìn cho rõ ràng, bên tai đã truyền đến một tiếng quát đinh tai nhức óc: "Ngồi xuống!"

Thầy giáo dạy toán hói đầu cầm thước ê ke siêu to khổng lồ hung hăng đập lên trên mặt bàn cô: "Mọi người đều đang học, chỉ có cô đang mộng du ở đâu? Đứng lên làm gì, ngồi nhìn không rõ đề bài à? Không để ý đến kỷ luật của trường lớp, trong mắt cô còn người thầy là tôi đây không! Đi lên bảng làm bài!"

Lâm · vẻ mặt chết lặng · Kiều:???
« Chương TrướcChương Tiếp »