Đại kết cục (Hạ)

Hai bên vực thẳm cách nhau không xa, người đứng bên này có thể trông rõ người bên kia. Toàn Cơ lúc này không khỏi chấn kinh, nàng thật không ngờ Bạc Hề Hành lại muốn Thiếu Huyên đứng bên kia. Ngước mắt nhìn hắn, thấy khóe môi hắn mơ hồ có ý cười, trong lòng Toàn Cơ không khỏi kinh sợ.

Thời điểm Thiếu Huyên tới nằm ngoài kế hoạch của hắn, nhưng bây giờ cho dù muốn chạy hắn vẫn có đủ thời gian. Hai bên tuy cách nhau không xa, nhưng nếu muốn từ bên đó qua đây phải mất thời gian khá lâu. Vừa rồi còn chưa nghĩ rõ, giờ phút này mọi chuyện nàng lần nữa suy nghĩ lại. Bạc Hề Hành không phải người như vậy, hắn sẽ không bao giờ không chừa đường lui cho mình.

Hai chữ "Thiếu Huyên" nghẹn lại ở cổ, y... Y không phải nhìn thấy lá thư kia sao? Vì sao lúc này thanh âm kêu nàng vẫn lo lắng chứa đầy tình cảm như vậy?

Bước chân bất giác đi về trước, thân thể lại bị Bạc Hề Hành giữ chặt.

Thiếu Huyên căng lớn đôi mắt, lạnh lùng nói: "Buông nàng ra!" Y thật hận khoảng cách một vực thẳm trước mặt như vậy, hận không thể lập tức phóng qua đó.

Bạc Hề Hành lạnh giọng: "Nơi thanh lãnh như vậy, cảm thấy thú vị không?" Thanh âm hắn lập tức nhỏ lại, nhẹ giọng bên tai Toàn Cơ, "Xem ra, vị trí của nàng trong lòng y vẫn rất quan trọng."

Trái tim Toàn Cơ thình thịch mà nhảy, tất cả dường như nằm ngoài dự liệu của nàng? Bức thư nàng để lại cho Thiếu Huyên đâu? Y không nhìn thấy sao? Chẳng lẽ y không biết Bạc Hề Hành đang ép y để đám đại thần thấy tiên đế còn sống sao?

Nàng vội vã kêu to: "Thiếu Huyên, đừng lo cho thϊếp, chàng đi đi."

Nghe giọng nàng như vậy, Thiếu Huyên vô cùng đau đớn, cắn răng mở miệng: "Kêu ta mặc kệ nàng, sao ta có thể mặc kệ nàng? Nàng là thê tử của ta, là mẹ của con. Tĩnh Nhi đang ở trong cung chờ nàng, sao nàng lại ở đây nói với ta lời đó?" Thời điểm nàng rời đi, y vô cùng oán hận, nhưng bây giờ thấy nàng, điều duy nhất y muốn chỉ là nàng được bình an.

Y nhìn chằm chằm Bạc Hề Hành: "Ngươi buông nàng ra! Kêu ta tới đây còn không phải để bọn họ đều biết ngươi còn sống sao? Được, ta thành toàn cho ngươi! Trường Dạ, đi truyền lời, để bọn họ lên đây!"

Mạnh Trường Dạ lắp bắp kinh hãi: "Hoàng Thượng..." Sở Linh Tê cắn răng, giờ phút này một câu cũng nói không nên lời.

"Đừng!" Toàn Cơ vội hét lên, "Không thể để bọn họ thấy hắn!" Chỉ cần vừa gặp, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Thiếu Huyên lúc này không thể gϊếŧ được hắn, một khi tin tức tiên đế còn sống truyền ra, nàng sợ đám người ngu trung sẽ ủng hộ hắn. Đến lúc đó, thiên hạ Tây Lương này sẽ không thể tiếp tục yên ổn nữa.

Bạc Hề Hành lại lạnh lùng cười: "Thật là thâm tình, Vân Nhi, ta nói rồi, ta sẽ để nàng cùng ta nhìn bộ dáng y biến thành loạn thần tặc tử! Chỉ là xem ra, hiện tại y vẫn còn chưa biết thân phận của nàng. Chờ mọi người lên đây, ta sẽ thay nàng nói với y, thế nào?"

Phía bên này Thiếu Huyên chỉ thấy Bạc Hề Hành dựa gần Toàn Cơ, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, vội nói: "Ngươi đừng làm bậy, đừng làm hại nàng! Trường Dạ, còn không đi xuống!"

"Hoàng Thượng, sư huynh..." Sở Linh Tê nhịn không được kéo ống tay áo Mạnh Trường Dạ, chỉ cần để đại thần lên đây thì hậu quả thế nào, trong lòng bọn họ đều rõ. Toàn Cơ liều mạng ngăn cản cũng là vì giang sơn của Hoàng Thượng. Nhưng trong lòng nàng cũng rõ, vị trí của Toàn Cơ trong trái tim của Hoàng Thượng, thậm chí so với tính mạng của y còn quan trọng hơn! Nàng giữ ống tay áo Mạnh Trường Dạ không buông, chỉ cần buông lỏng, nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

"Linh Tê!" Thiếu Huyên tức giận.

Sở Linh Tê khóc lóc quỳ xuống: "Hoàng Thượng, tâm ý của nương nương chẳng lẽ ngài không hiểu sao? Hoàng Thượng, lấy giang sơn làm trọng!"

Mạnh Trường Dạ khϊếp sợ nhìn nữ tử đang quỳ dưới đất, hắn và Sở Linh Tê quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng như vậy. Trong lòng gấp gáp, hắn cũng vội quỳ xuống.

Bên kia, Toàn Cơ không nghe Sở Linh Tê nói gì, nhưng thấy nàng ấy quỳ xuống, trái tim phòng bị của nàng cũng dần buông lỏng. Cũng may Sở Linh Tê là người tỉnh táo, nàng ấy sẽ biết lúc này nên làm cái gì, không nên làm gì.

Thiếu Huyên thấy vậy, trong lòng vô cùng bi thống, lại nghe thanh âm của Bạc Hề Hành lần nữa truyền tới: "Nếu không đi, vậy thì đừng trách ta không khách khí."

"Đừng!" Thiếu Huyên thất thanh quay đầu, trái tim y phảng phất như muốn nhảy khỏi l*иg ngực. Y cắn răng, mở miệng, "Gọi người lên đây, nếu các ngươi không đi, tự trẫm sẽ đi." Chuyện sau này y không muốn quản, y chỉ cần Toàn Cơ được bình an.

"Hoàng Thượng!" Sở Linh Tê duỗi tay giữ lấy y phục của y.

Sắc mặt Toàn Cơ trắng bệch, giờ phút này thấy y thật sự muốn tự mình đi xuống, nàng chấn động, một tay đưa vào tay áo.

Lúc Bạc Hề Hành hoàn hồn đã thấy trước mặt có một tia sáng, trong nháy mắt, thanh chủy thủ trên tay Toàn Cơ đã đâm vào ngực hắn. Đôi mắt hắn căng lớn, đáy mắt lộ ra một tia không tin, nhưng phảng phất trong đó lại có chút thoải mái.

Sức lực Toàn Cơ không lớn, chủy thủ đâm vào đương nhiên không sâu. Máu tươi theo đó chảy xuống, hắn không ngã, cứ ngơ ngẩn đứng nhìn.

Cả người nàng run rẩy: "Ta đã cảnh cáo ngươi, nếu ngươi khăng khăng hại y, ta sẽ gϊếŧ ngươi." Ngày đó, thời điểm đổi y phục với Hưng Bình công chúa, nàng đã đem theo thanh chủy thủ trên người nàng ấy. Hiện giờ, rốt cuộc vẫn phải dùng tới.

Ánh mắt từ gương mặt nàng dời xuống vết thương trước ngực, lời hắn nói vô cùng ôn nhu: "Thật không ngờ, nàng thật sự sẽ gϊếŧ ta." Hô hấp của hắn mỗi lúc một điên cuồng, đôi môi đã tái nhợt.

Toàn Cơ cả kinh nhìn hắn: "Ngươi... Ngươi biết sao?"

Hắn cười tự giễu, người là hắn mang về, lúc ấy nàng còn hôn mê bất tỉnh. Là hắn tự mình băng bó vết thương trên tay cho nàng, thanh chủy thủ nàng giấu trên người, hắn đã sớm biết. Ngày đó, nàng còn nói, nếu hắn khăng khăng muốn đoạt lại long ỷ kia, nàng sẽ gϊếŧ hắn. Nhưng hắn không tin, hắn không tin Vân Nhi từng yêu hắn sâu đậm như vậy sẽ động thủ gϊếŧ hắn.

Nhưng hiện tại, hắn còn có thể nói gì?

Ho khan một tiếng, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, nhưng màu máu không phải đỏ thẫm. Toàn Cơ rút thanh chủy thủ ra, lúc này mới biết, mặt trên đã bị Hưng Bình công chúa bỏ độc.

Nàng ấy muốn dụ Bạc Hề Hành ra, đương nhiên là vì báo thù cho Hạ Thanh Ninh, chỉ cần có cơ hội tiếp cận hắn, cho dù là cắt qua một miếng da cũng sẽ khiến hắn không còn cách xoay trời chuyển đất.

Loại độc này không ai rõ ràng hơn Toàn Cơ, bởi vì đây là loại độc ngày đó nàng dùng để gϊếŧ Yên Khương Thái hậu.

Khổng tước đảm không có thuốc giải!

Thời điểm Hạ Ngọc và Hưng Bình công chúa lên kế hoạch này đã tính tới kết quả. Chỉ là không ngờ, đến cuối cùng vẫn bị nàng thay đổi.

Đáy mắt Bạc Hề Hành đã có chút mơ hồ, nhưng cánh tay ôm nàng vẫn chưa từng buông lỏng. Toàn Cơ hoảng hốt, run giọng hỏi: "Vì sao?" Nếu hắn đã biết thì hoàn toàn có thể né tránh, không phải sao?

Phảng phất như dùng hết sức lực mới có thể nhìn rõ dung nhan nữ tử trước mặt, nhưng từ gương mặt này, hắn lại nhìn thấy Vân Nhi của bảy năm trước.

Vân Nhi đi rồi, hắn có được thiên hạ, nhưng trái tim hắn lại không cho bất cứ nữ tử nào tiến vào. Hắn bắt đầu sủng ái những nữ tử tương tự nàng, nhưng bọn họ lại không phải nàng. Rất nhiều lần, hắn hy vọng Vân Nhi đã rời xa có thể quay trở về cạnh hắn, nhưng nghĩ đến tình thật sự gặp lại Vân Nhi, trong lòng hắn kinh hoảng không thôi. Rồi lần đó, lần đầu tiên hắn gặp Toàn Cơ trên hành lang gấp khúc.

A, đó như một nhát dao rạch vào vết thương của hắn.

Bảy năm trước, tại Tây Bích Nhai này, hắn tuyệt tình đẩy nàng xuống vực mới tạo nên cục diện của ngày hôm nay. Hắn nói không rõ rốt cuộc bản thân có hối hận hay không, nhưng hiện tại, hắn đột nhiên hiểu rõ, bốn năm trôi qua, giang sơn Tây Lương này sớm đã không còn khả năng thuộc về hắn. Hắn kêu Thất đệ hắn tới vách núi bên kia, chẳng qua là muốn để y xem, cho dù hắn có chết, y cũng đừng hòng tìm về nữ tử mình yêu. Mà Tây Bích Nhai này là nơi thuộc về hắn và Vân Nhi, hắn không cho phép những kẻ đó tùy ý đặt chân tới.

Máu tươi tràn ra mỗi lúc một nhiều, ánh mắt hắn vẫn nhìn Toàn Cơ, bàn tay to lớn chậm rãi xoa lấy khuôn mặt nàng, nén đau, nói: "Trên đời này, không ai có tư cách gϊếŧ ta, trừ nàng."

Hận cũ của hắn và nàng bắt đầu từ Tây Bích Nhai này, vậy thì, hãy để tất cả kết thúc ở đây.

Cảnh sắc đã bắt đầu mơ hồ, độc khí đã xâm vào tâm mạch, hắn rốt cuộc đã gắng gượng không được, thân mình mềm nhũn, nửa quỳ xuống đất. Toàn Cơ kinh hô một tiếng, theo bản năng ngồi xổm xuống đỡ hắn. Dựa vào người nàng, hắn mới không ngã xuống.

Bạc Hề Hành vốn dĩ đứng quay lưng về phía Hàn Thanh, thẳng tới lúc này, Hàn Thanh mới ý thức được tình hình không ổn, la lên một tiếng "Chủ thượng", rút kiếm xông tới. Nhìn bãi máu dưới đất, hắn kinh hãi, lập tức kề trước kiếm lên cổ nữ tử: "Thuốc giải." Hắn chỉ cần nhìn liền biết vết thương kia căn bản không nặng, nhưng trên chủy thủ có độc.

Bên kia, Thiếu Huyên vẫn còn dây dưa với Sở Linh Tê, thiếu chút nữa đã trực tiếp đánh nhau. Lúc này nghe Hàn Thanh gọi một tiếng "Chủ thượng", bọn họ đều theo bản năng nhìn qua bên này. Thấy Bạc Hề Hành nửa quỳ bên vách núi bên kia, ba người bọn họ đều lắp bắp kinh hãi.

"Thuốc giải!" Hàn Thanh lạnh lùng hỏi lại lần nữa, trường kiếm trong tay khẽ động cắt qua cổ Toàn Cơ, một dòng máu từ da thịt nàng chảy xuống.

Ngón tay thon dài duỗi tới đẩy trường kiếm ra, Hàn Thanh không tin nhìn nam tử bên dưới, ngơ ngác nói không nên lời. Hắn thấp giọng: "Hàn Thanh, ngươi đi đi."

"Chủ thượng!"

"Đi..."

Trường kiếm trong tay run lên, "Ầm" một tiếng rơi xuống đất. Hắn không đi, lập tức quỳ xuống, hắn đi theo chủ thượng mười mấy năm, cục diện hôm nay, cả đời hắn đều không đoán trước dược.

Miệng vết thương ở cỗ truyền tới cơn đau nhè nhẹ, nam tử trước mặt cúi người, thái dương đặt trên người nàng.

"Là Khổng tước đảm, không có thuốc giải." Thanh âm nàng run rẩy không thôi.

Hắn lại cười thật nhỏ: "Ta biết." Nếu đã muốn gϊếŧ hắn, vậy độc trên chủy thủ tất nhiên sẽ không có thuốc giải. Hắn dựa vào người nàng, vẫn cười, "Hiện tại, nàng vui vẻ sao? Nhìn ta mất đi tất cả, hiện tại, tự mình gϊếŧ ta, nàng sung sướиɠ sao?"

Toàn Cơ nhíu mày, kỳ thật nhiều năm như vậy, nàng chưa từng muốn hắn phải chết, nhưng hôm nay, nàng vẫn phải xuống xuống tay. Chưa nói đến vui vẻ hay không, nhưng trái tim nàng lúc này vô cùng phức tạp, giống như có một con dao sắc bén đâm thẳng vào lòng nàng.

Hắn đột nhiên mở miệng: "Ta vẫn còn sức lực, nói xem, nàng có muốn ta nói với y, nàng là ai hay không?"

"Đừng!" Nàng cuống quít lắc đầu, nàng vốn dĩ muốn để bí mật kia nằm sâu trong lòng. Nếu không phải Thiếu Huyên nhất quyết không muốn có con với người khác, nàng cũng sẽ không lựa chọn nói ra bí mật này cho y. Nhưng điều làm nàng không ngờ chính là, bí mật kia, trời xui đất khiến, đến giờ Thiếu Huyên vẫn chưa biết.

Lúc này, nàng đột nhiên không muốn nói nữa, nàng không muốn để y hận nàng, để y khó xử.

"Được, vậy kêu đệ ấy đừng qua đây. Nhớ rõ điều nàng đã hứa với ta." Thanh âm hắn rất nhẹ, giống như bị gió thổi qua sẽ lập tức tan đi.

Toàn Cơ quay đầu, nhìn sắc mặt khẩn trương của Thiếu Huyên. Thấy nàng nhìn mình, y đột nhiên nhớ tới gì đó, lập tức xoay người xuống núi. Toàn Cơ gấp gáp lên tiếng: "Thiếu Huyên! Đừng qua đây!" Lời vừa nói xong, cả người đột nhiên cảm thấy đau đớn. Không cần quay đầu, nàng cũng biết hắn cầm lấy tay nàng, lướt qua chủy thủ đâm vào ngực mình.

Trái tim Toàn Cơ run lên, kỳ thật kết quả này, nàng cũng đoán ra được. Hắn nói không cho Thiếu Huyên qua đây, cho nên lấy việc này trao đổi với bí mật không cho Thiếu Huyên biết kia. Hắn muốn nàng chết, nàng sẽ trốn không thoát, cho dù hắn không làm được gì nàng nhưng vẫn còn Hàn Thanh ở đây. Bằng sức lực của nàng sao có thể kêu Thiếu Huyên đừng qua đây chứ?

Thiếu Huyên ngẩn ra, không tin mà nhìn Toàn Cơ. Nàng lại nói: "Chàng đừng qua đây. Thiếu Huyên, quên thϊếp đi."

Nàng cuống quít quay mặt, một ngụm máu tươi phun ra trước ngực Bạc Hề Hành.

"Toàn Nhi!" Trái tim Thiếu Huyên đau đớn, nàng nói cái gì, cái gì là kêu y quên nàng? Y muốn xoay người xuống núi, nhưng, y lại sợ hãi nàng sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của y. Thái dương ròng ròng mồ hôi, y thật hận không thể lập tức nhảy qua bên đó.

Sở Linh Tê giữ y không dám buông tay, khoảng cách trước mặt chỉ có năm sáu trượng, mặc dù có thể nhìn rõ tình hình bên đó nhưng nếu người nhảy qua thì không có khả năng. Nàng thật sự sợ Hoàng Thượng sốt ruột sẽ trực tiếp tiến lên. Nàng nghiêng mặt, cắn răng: "Sư huynh, huynh qua đó đi."

Mạnh Trường Dạ hoàn hồn, lập tức xoay người xuống núi.

Bạc Hề Hành cố gắng duy trì sức lực cuối cùng, hắn nhìn nữ tử trước mặt, cười tự giễu: "Xem ra nàng vẫn yêu y nhiều hơn, vì y mà không cần tính mạng của mình." Lúc trước, là nàng không đủ yêu hắn.

Toàn Cơ ảm đạm cười, chăm chú nhìn người trước mặt: "Ngươi sai rồi, nếu lúc trước ngươi nói cho ta tình hình thực tế, không cần ngươi động thủ, ta cũng sẽ dùng mạng của mình thành toàn cho giang sơn của ngươi. Thứ ta muốn, chỉ là một nam tử cam tâm tình nguyện, đáng tiếc, ngươi không hiểu..."

Nếu bởi vì nàng là trở ngại của hắn, nàng sẽ không chút do dự kết liễu tính mạng của mình. Nhưng hắn không nói, lựa chọn lừa dối nàng, tự tay gϊếŧ nàng. Đây mới là điều nàng không thể tha thứ!

Trái tim bất giác đau đớn, nhiều năm như vậy, hắn rốt cuộc cũng hiểu, thì ra hắn thua, chẳng qua là một câu "Cam tâm tình nguyện"!

Hắn thê lương cười một tiếng, miễn cưỡng đứng lên, duỗi tay ôm Toàn Cơ vào lòng. Máu từ miệng nàng thấm vào vạt áo của hắn, nhưng nửa phần ấm áp cũng không có, tất cả, đều là lạnh băng.

"Vậy hôm nay, nàng còn hận ta không?" Nàng có hận hắn kéo nàng cùng chết hay không?

Toàn Cơ lại miễn cưỡng cười, không hận, có lẽ nàng nên cảm ơn hắn, cảm ơn hắn đã thành toàn cho nàng bảo vệ cái bí mật kia. Là nàng sai, lúc trước không nên nhận tình yêu của Thiếu Huyên, không nên trở về cạnh y.

Đời này, nàng và y, chẳng qua là một đoạn nghiệt duyên. Bọn họ ở bên nhau vĩnh viễn sẽ không có hạnh phúc. Tình ý của Thiếu Huyên dành cho nàng, đời này nàng không thể hồi báo, nàng chỉ có thể trả y một giang sơn như họa, trả y một thiên hạ thái bình.

"Ngươi gϊếŧ ta một lần, ta cũng gϊếŧ ngươi một lần, chúng ta... Hòa nhau. Năm đó, mạng của ta là do ngươi cứu, hôm nay, ta trả cho ngươi..."

Độc tính phát tác rất nhanh, đặc biệt là trên người không biết công phu như nàng.

Từng ngụm máu tươi trào ra, nàng thật muốn nói với Thiếu Huyên, nói với y phải cố gắng mà sống, nói với y phải cố gắng chăm sóc nữ nhi của bọn họ. Nhưng tất cả đều không còn kịp, đều không còn kịp rồi.

Bạc Hề Hành nén đau, cố gắng mở miệng: "Vân Nhi, lại gọi ta một tiếng "Vân Khanh" được không?" Bảy năm, hắn chưa từng nghe nàng gọi mình như thế, giờ phút này, hắn run rẩy ôm nữ tử vào lòng, chỉ ngóng trông nàng gọi hắn một tiếng.

Chỉ là, thật lâu cũng không nghe nàng đáp lời.

Hắn cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, nàng đã khép hai mắt, khóe miệng cũng không còn máu tươi trào ra. Cảnh tượng trước mặt đột nhiên tối sầm, bước chân bên dưới dần trở nên phù phiếm, sau đó hắn cũng không biết gì nữa. Điều duy nhất hắn không quên chính là ôm chặt nữ tử trong lòng.

Bảy năm, cuối cùng, hắn cũng hiểu rõ.

"Chủ thượng!" Hàn Thanh hoàn hồn, vội duỗi tay nhưng chỉ có thể giữ được một góc áo.

Thiếu Huyên trơ mắt nhìn Bạc Hề Hành ôm Toàn Cơ nhảy xuống vực, trái tim y tê tái gọi một tiếng "Toàn Nhi", theo bản năng phóng qua vách núi trước mặt.

"Hoàng Thượng!" Sở Linh Tê sợ hãi vội ôm giữ lấy y.

Tuyết vẫn cứ bay đầy trời, dưới vực sâu kia đã không còn nhìn thấy hai người ngã xuống nữa.

Mọi thứ vừa phát sinh phảng phất như một giấc mộng, ai ai cũng không nghĩ đó là sự thật.

Các đại thần dưới núi nghe một tiếng gào thét mông lung, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì không ai nhìn rõ. Mọi người đều sôi nổi đưa mắt nhìn lên, Thừa tướng nhịn không được mà đứng dậy, Tôn Liên Chính cũng khẩn trương đi về phía trước. Hoàng Thượng lên đó đã lâu, lúc này chỉ thấy Mạnh Trường Dạ vội vàng đi xuống, giục ngựa rời đi, không một ai có thể biết trên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tôn Liên Chính là tướng quân dẫn binh ở nơi này, hiện tại thấy các đại thần đã bắt đầu khẩn trương, hắn chỉ có thể tiến lên an ủi, kêu bọn họ tiếp tục chờ.

Tuyết mỗi lúc một lớn, thời điểm Mạnh Trường Dạ chạy tới Tây Bích Nhai, chỉ thấy một mình Hàn Thanh xuống núi. Hắn giật mình, vội vàng xuống ngựa đánh nhau với Hàn Thanh. Bây giờ hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bắt trước rồi nói.

Lại qua nửa canh giờ, Mạnh Trường Dạ chưa trở về, bên trên cũng không có mệnh lệnh của Hoàng Thượng truyền xuống. Tôn Liên Chính cuối cùng đã nhìn không được, lặng lẽ phái người lên đó thăm dò. Thị vệ rất nhanh đã trở về, nói nhỏ bên tai hắn vài câu. Sắc mặt Tôn Liên Chính thay đổi, chỉ có thể mở miệng: "Hoàng Thượng có lệnh, mời các vị đại nhân trở về phủ trước."

Mọi người nghe thế đều nhao nhao hỏi nguyên nhân.

Tôn Liên Chính chỉ đành tìm cớ giải thích: "Tuyết càng lúc càng lớn, Hoàng Thượng cảm thấy thời tiết này không thích hợp, các vị đại nhân vẫn là về trước đi."

Nếu đã là mệnh lệnh của hoàng đế, các vị đại thần đều không dám nhiều lời, lập tức thay nhau trở về. Chỉ có Thừa tướng tiến lên một bước hỏi: "Tôn tướng quân, Hoàng Thượng không có việc gì chứ?" Tuy ông không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn trên đó có việc quan trọng.

Tôn Liên Chính vội gật đầu: "Hoàng Thượng không sao, Thừa tướng về trước đi, Hoàng Thượng đã có chúng ta hộ tống rồi."

Tận mắt nhìn các vị đại thần đều trở về, Tôn Liên Chính mới xoay người đi lên. Tuyết đã rơi mấy canh giờ, lúc này dưới đất đã tích lại một tầng tuyết dày. Tôn Liên Chính thấy Sở Linh Tê đứng phía trước, trước mặt nàng, hoàng đế đang ngơ ngẩn đứng đó.

Vừa rồi thị vệ xuống bẩm báo cũng chỉ nói là Sở Linh Tê truyền lời, người đã chết, muốn các đại thần trở về. Giờ phút này hắn vẫn chưa chết còn có Toàn Cơ, tiến lên bên cạnh Sở Linh Tê, thấp giọng: "Hoàng Thượng còn chưa trở về sao?"

Sở Linh Tê chậm rãi lắc đầu, vừa rồi nàng vội vã giữ lấy y, sợ y trượt chân ngã xuống. Mà hiện tại, y chỉ ngơ ngác đứng đó, một câu cũng không nói chuyện. Đỉnh núi đối diện sớm đã không còn bóng người, nàng không biết Mạnh Trường Dạ có thể bắt được Hàn Thanh hay không, nhưng việc này, sớm đã không còn quan trọng.

Thời điểm Mạnh Trường Dạ quay về đã là một canh giờ sau. Sở Linh Tê quay đầu nhìn hắn, hắn chỉ thấp giọng: "Người đã bắt được, cho người áp giải xuống, chờ Hoàng Thượng xử trí. Ta qua bên kia nhưng không nhìn thấy nương nương, rốt cuộc là thế nào vậy?"

Sở Linh Tê nghẹn lời, nhất thời không biết nói sao.

Tôn Liên Chính kinh ngạc hỏi: "Các ngươi nói cái gì? Nương nương?"

Mạnh Trường Dạ vốn định giải thích, vừa mở miệng lại thấy Thiếu Huyên đột nhiên xoay người, hắn ngẩn ra, nhìn y đi về hướng này. Sở Linh Tê theo bản năng tiến lên, nhưng rốt cuộc chỉ đành dừng bước.

Ba người ngơ ngác nhìn y leo lên lưng ngựa, thẳng đến khi con ngựa hí lên một tiếng rồi phóng đi, mọi người mới bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo.

Trời đang đổ tuyết nên ngoài đường không có ai đi lại, toàn bộ Dĩnh Kinh phảng phất trống rỗng, giống như trái tim của Thiếu Huyên lúc này.

.................

Hôm đó, Hoàng Thượng gần như phát điên, giục ngựa xông thẳng vào hoàng cung. Mọi người không dám ngăn cản, phóng ngựa dừng trước Hoàng tử sở, y mới dừng lại. Tất cả cung nhân đều cho lui ra, Sở Linh Tê và Mạnh Trường Dạ cũng đứng bên ngoài, không dám vào trong.

Tần Phái nghe tin vội vàng tới, hỏi thăm mới biết xảy ra đại sự.

Thời điểm bọn họ ra ngoài, ông ở trong cung chờ tin hoảng loạn không thôi, giờ phút này nghe bọn họ kể chuyện của Toàn Cơ, ông lại bắt lo lắng.

Sở Linh Tê chần chờ một lúc, mới mở miệng hỏi: "Có cần phái người xuống bên dưới tìm không?"

Hoàng đế không lên tiếng, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng, y chỉ đang sợ hãi, sợ hãi đối diện với thi thể của Toàn Cơ.

Tần Phái trầm ngâm một lát, mới gật đầu: "Việc này, để Trường Dạ đi làm."

Mạnh Trường Dạ không dám chậm trễ, lập tức xuất cung. Tần Phái nhịn không được mà hỏi: "Có ai thấy tiên đế không?"

Sở Linh Tê lắc đầu: "Không có." Đây cũng coi như may mắn trong bất hạnh.

Tần Phái lại nghĩ tới Hưng Bình công chúa đang ở Tần phủ, bỗng dưng ngẩn ra, sau đó liền hỏi: "Không thấy Hạ đại nhân sao?"

Nghe ông hỏi, Sở Linh Tê mới nhớ tới Hạ Ngọc, hôm nay bên vách núi, nàng chưa từng nhìn thấy hắn. Lắp bắp kinh hãi, nàng quay đầu đã thấy Tần Phái nhìn Tôn Liên Chính, nói:

"Phiền Tôn tướng quân phái người đi tìm, phải đảm bảo Hạ đại nhân vẫn an toàn." Nếu Hạ Ngọc còn sống, nhất định sẽ ở trong kinh thành. Hôm đó thời điểm Hoàng Thượng nhận được tờ giấy kia liền biết Bạc Hề Hành đang ẩn thân trong Dĩnh Kinh, chỉ là ngại Toàn Cơ đang nằm trong tay hắn nên không dám tự ý hành động.

Tôn Liên Chính đi ra ngoài, Tần Phái mới dám thở nhẹ, ánh mắt lại nhìn về Hoàng tử sở trước mặt, không nói chuyện nữa.

Bên trong, Tĩnh Nhi đã ngủ, Thiếu Huyên chỉ ngơ ngác ngồi trên mép giường.

Trong đầu nhớ lại những lời Toàn Cơ vừa nói, trái tim y đau đớn như sóng cuộn biển gầm.

Nàng dùng tính mạng của mình thành toàn cho giang sơn của y, nhưng nàng chưa bao giờ hỏi, đây là thứ y thật sự muốn sao? Nàng vĩ đại như vậy, nhưng trước sau vẫn luôn tàn nhẫn với y. Hai tay siết chặt thành đấm, y thấy bản thân mình thật vô dụng, thế mà cứ trơ mắt đứng nhìn, không thể cứu được nàng.

Y hận Toàn Cơ cũng hận chính mình, vì sao... Vì sao bọn họ không thể ở cạnh nhau?

..................

Đã qua hai ngày không nhìn thấy Toàn Cơ, đừng nói là Hạ Ngọc, ngay cả Tư Vân cũng bắt đầu sốt ruột. Thuốc vẫn được đưa đến như thường lệ, Tư Vân đút thuốc cho hắn, hắn lại lắc đầu.

"Hạ đại nhân..." Tư Vân định khuyên, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng đánh nhau. Nàng vội gác chén thuốc xuống rồi chạy tới, xuyên qua khe cửa nhìn thấy bên ngoài, những kẻ canh giữ bọn họ đánh nhau với một đám người.

"Chuyện gì vậy?" Hạ Ngọc lập tức cảnh giác.

Tư Vân không biết hiện tại đã xảy ra chuyện gì, từ khe cửa thấy có người giơ kiếm xông tới nơi này. Tư Vân vội lui mấy bước, "Ầm" một tiếng, ổ khóa bên ngoài bị phá bỏ. Cánh cửa lập tức được mở ra, thị vệ tiến vào không nhận ra Tư Vân, chỉ bật thốt lên kêu: "Hạ đại nhân!"

Trong lòng Tư Vân vui sướиɠ, vội quay đầu nhìn Hạ Ngọc: "Hạ đại nhân, có người tới cứu chúng ta!"

Thị vệ thấy nha đầu trong phòng, cũng không định nhiều lời, lập tức tiến lên duỗi tay dìu hắn. Tư Vân hoảng sợ, vội tiến lên ngăn lại: "Hạ đại nhân đang bị trọng thương."

Thị vệ sửng sốt, nói: "Hạ đại nhân chờ một lát."

Hắn gọi người nâng Hạ Ngọc ra ngoài. Hạ Ngọc chỉ hỏi: "Toàn Cơ đâu?"

Thấy người nọ kinh ngạc, hắn mới ý thức lời mình hỏi có chút không thỏa, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Người bị nhốt với chúng ta trong viện này đâu?"

Thị vệ càng thêm hồ đồ: "Hồi đại nhân, viện này, chỉ có hai người có nàng. Lúc bọn thuộc hạ tiến vào, các phòng còn lại đều bỏ trống."

Tư Vân "A" một tiếng, sao có thể? Giờ phút này, nàng cuống quít lao ra ngoài, tìm hết mỗi góc trong viện cũng không thấy tiểu thư. Nàng trở về, Hạ Ngọc đã được nâng lên xe ngựa. Thấy nàng, hắn vội hỏi: "Người đâu?"

"Không thấy!" Nàng gấp tới độ muốn khóc.

Sắc mặt Hạ Ngọc trầm xuống, hắn chống đỡ thân mình muốn đi ra, nhưng nửa phần sức lực cũng không có. Giờ phút này, có tiếng vó ngựa truyền tới, sau đó là tiếng của thị vệ: "Tướng quân, tìm được người rồi."

Màn xe bị nhấc lên, Hạ Ngọc nhìn thoáng qua, Tôn Liên Chính hắn đã từng diện kiến, nhưng ấn tượng không sâu. Tôn Liên Chính thấy Hạ Ngọc, chỉ gật đầu, rồi quay đầu ngựa rời đi.

Tư Vân nhịn không được hỏi: "Tôn tướng quân, tiểu thư nhà ta đâu?"

Tôn Liên Chính cả kinh, lúc quay đầu mới nhìn thấy Tư Vân. Hắn đương nhiên nhận ra nàng, đây là nha đầu bên cạnh Quý phi nương nương. Giờ phút này, hắn cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ nói: "Tư Vân cô nương cứ theo chúng ta về trước đi." Chuyện của Quý phi, hắn chỉ mới vội vàng nghe qua ở Hoàng tử sở, lúc này đầu óc cũng trở nên mịt mù. Điều duy nhất hắn biết, đó là Quý phi đã chết, nhưng lời này, hắn không muốn nói.

Theo lời của Tần Phái, hắn đưa bọn họ về Tần phủ trước.

Hưng Bình công chúa nghe tin vội vàng chạy tới, lúc đẩy cửa ra chỉ thấy nam tử đang nằm trên giường. Hắn nhìn nàng, bật thốt lên: "Toàn Cơ!"

Trong lòng Tư Vân cũng vui sướиɠ, nhưng nhìn Khinh La đi theo phía sau, trái tim lại lần nữa chìm xuống.

Hạ Ngọc xấu hổ rũ mí mắt, nói: "Thần đáng chết, nhận lầm công chúa."

Hưng Bình công chúa nào so đo chuyện này, lập tức tiến lên, ngồi xuống mép giường, vội hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Hạ đại nhân lại bị thương thành như vậy?"

Thị vệ bên ngoài đã lặng lẽ lui xuống, hiện tại, bọn họ chỉ có thể đứng đợi người tới xử lý.

Chạng vạng, Tần Phái mới hồi phủ.

Đẩy cửa phòng Hạ Ngọc ra, thấy Hưng Bình và Tư Vân đều ở đây, ông không khỏi giật mình. Tư Vân như nhìn thấy cứu tinh, vội vã tiến lên hỏi: "Tần đại nhân, tiểu thư nhà ta đâu?"

Sắc mặt Tần Phái vô cùng khó coi, lại không đáp, chỉ nhìn Hạ Ngọc nói chuyện: "Hạ đại nhân cứ an tâm dưỡng thương trong phủ của ta, đợi thương thế lành lại, Tây Lương sẽ phái người hộ tống ngài và công chúa trở về."

Thấy ông xoay người rời đi, Hạ Ngọc bật thốt lên hỏi: "Tần tiên sinh! Toàn Cơ... Có phải đã xảy ra chuyện hay không?"

Lời này nói ra, chính trái tim hắn cũng run rẩy không thôi. Tần Phái vẫn không đáp lời, lập tức nâng bước rời khỏi.

Thần sắc Hạ Ngọc lập tức ảm đạm, quả nhiên đã xảy ra chuyện, nhất định là đại sự...

Tư Vân nhìn dáng vẻ của hắn, sớm đã sợ tới mức khóc lớn lên.

...................

Suốt một đêm, cung nhân đều thấy hoàng đế an tĩnh ngồi trong phòng điện hạ. Buổi tối, điện hạ đói bụng, bà vυ" đi vào đút sữa, thấy hoàng đế vẫn ngồi đó, ánh mắt ngơ ngác nhìn điện hạ, cả người như không còn một chút sức sống.

Sáng sớm hôm sau, Sở Linh Tê vẫn còn canh giữ bên ngoài, đang không biết có nên nói Tô công công thông báo nghỉ triều hôm nay hay không thì thấy Thiếu Huyên đi ra. Sở Linh Tê kinh hãi, cuống quít đi theo, lại thấy y trở về Càn Thừa cung, thay đổi triều phục tới Càn Thanh điện.

Hôm qua quần thần đều cảm thấy nghi hoặc, Thừa tướng trước sau vẫn cảm thấy đã xảy ra chuyện, nhưng sáng nay hoàng đế vẫn theo lệ thường tới thượng triều, ông không khỏi hoảng hốt.

Sau khi hạ triều, Thiếu Huyên qua Ngự thư phòng, còn cùng vài vị đại thần bàn bạc chính sự.

Tô công công đi vào, thấy y vẫn ngồi phê duyệt tấu chương. Hắn thầm nghĩ, Sở Linh Tê đã lo lắng dư thừa rồi.

Phê duyệt tấu chương xong, Tô công công đưa y trở về Càn Thừa cung nghỉ ngơi. Sau đó, Mục phi tới, chuyện hôm qua nàng vẫn chưa biết, lúc này thấy Sở Linh Tê cũng đang ở đây, không khỏi ngẩn ra. Sở Linh Tê không nói lời nào, chỉ hành lễ với nàng.

Nàng cười nói mang điểm tâm tới cho Hoàng Thượng, hỏi Sở Linh Tê có muốn dùng một ít hay không. Trong lòng Sở Linh Tê chua xót, nghiêng mặt nói không cần.

Mục phi đi vào, rất nhanh đã trở ra, trên mặt nàng cũng không nhìn ra khác thường. Sau đó Tô công công cũng đi ra, Sở Linh Tê còn kéo lại hỏi thăm, Tô Hạ chỉ ngượng ngùng trả lời: "Mạnh phu nhân có phải đã lo lắng quá không, Hoàng Thượng không sao cả. Vừa rồi ngài ấy còn nói mấy câu với Mục phi nương nương, à, còn ăn chút điểm tâm nữa." Tô Hạ cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ là thấy Sở Linh Tê lo lắng như vậy, hắn cũng biết nhất định đã xảy ra đại sự. Nhưng nhìn thần sắc của Hoàng Thượng, lại không giống đã xảy ra chuyện. A, hắn thật không hiểu nổi.

Sở Linh Tê một câu cũng nói không nên lời, chỉ lặng lẽ đứng ngoài rèm châu, thấy y an tĩnh ngồi cạnh bàn, an tĩnh đến cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

Tuyết đổ suốt mấy ngày, công sức của Mạnh Trường Dạ càng giống dậu đổ bìm leo. Hắn đã mấy ngày không trở về, nhưng hoàng đế vẫn thượng triều như thường lệ, không hề có gì khác thường.

Đúng lúc này, phương bắc truyền tới tin tuyết tai, tình hình bên đó càng lúc càng khẩn cấp, Thiếu Huyên liền mấy đêm không chịu chợp mắt, nếu không phải Thừa tướng tới khuyên, y lại muốn tự mình chạy tới tai khu cứu tế. Sở Linh Tê và Tần Phái càng lo lắng nhiều hơn, chuyện của Toàn Cơ, y chỉ đè trong lòng không nói. Trong lòng y đau khổ, nhưng lại không có cách để giải bày.

Những lúc rảnh rỗi, y sẽ hỏi thăm thương thế của Hạ Ngọc, còn có chuyện của Hưng Bình công chúa, Tư Vân, nhưng chưa từng nhắc tới Toàn Cơ.

Sáu ngày sau, Mạnh Trường Dạ trở về.

Hắn tới Ngự thư phòng bẩm báo chuyện của tiên đế và Toàn Cơ.

"Hoàng Thượng, người... Người đã tìm được..." Hắn vốn định nói là thi thể, nhưng thử mở lời mấy lần vẫn không được. Có lẽ hôm nay, hắn không nên tới.

Cây bút trên tay Thiếu Huyên rơi xuống, mực chu sa dính lên long bào của y, đặc biệt chói mắt.

Tô Hạ vội tiến lên: "Hoàng Thượng, ngài..." Lúc ngẩng đầu, thấy sắc mặt hoàng đế trắng bệch, hắn không khỏi sợ hãi, thức thời im lặng.

Ngự thư phòng đột nhiên trở nên an tĩnh. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, hoàng đế mới mở miệng: "Trẫm biết rồi. Trường Dạ, vất vả cho ngươi."

Mạnh Trường Dạ bị lời y nói làm cho hoảng sợ, nâng bước lên trước: "Hoàng Thượng..."

Y nâng tay, ý bảo hắn im lặng, thấp giọng nói: "Trong lòng trẫm hiểu rõ."

Mạnh Trường Dạ cũng không dám nói gì, lập tức lui ra. Bên ngoài, Sở Linh Tê hoảng loạn hỏi hắn: "Sao rồi?"

Hắn thở dài: "Hoàng Thượng không nói gì cả, chỉ nói trong lòng hiểu rõ."

Sở Linh Tê "A" một tiếng, ánh mắt nhìn lại Ngự thư phòng phía sau. Cửa phòng đóng chặt, nàng thật không biết nam tử bên trong rốt cuộc đang có tâm tình thế nào.

.........................

Hôm sau, trong triều ban ra hai đạo thánh chỉ. Quý phi chết vì bệnh, truy phong làm Nhân Hiếu Đoan Khang Hoàng hậu, lập Hoàng trưởng tử làm Thái tử.

Chúng đại thần đều có nghi hoặc, đang êm đẹp, Quý phi lại chết bệnh, Hoàng Thượng còn lập Hoàng trưởng tử làm Thái tử! Đây... Hoàng trưởng tử còn nhỏ, sao có thể nhận trọng trách to lớn như vậy?

Người bên dưới đang định lên tiếng, đã nghe hoàng đế mở miệng: "Từ khi trẫm đăng cơ tới nay luôn lo sợ cô phụ kỳ vọng của bá tánh thiên hạ, cho nên bắt đầu từ ngày này, trẫm sẽ toàn tâm giải quyết chính sự. Trẫm quyết định, phế bỏ hậu cung."

Chúng đại thần đều cả kinh, cuống quít quỳ xuống: "Hoàng Thượng, thỉnh tam tư!"

Nam tử ngồi trên đế tọa cười lạnh: "Trẫm chẳng qua là thuận theo ý dân làm hoàng đế tốt mà thôi, hiện tại trẫm đã có hoàng nhi kế thừa đại thống, các khanh còn dị nghị gì sao?"

Quần thần bên dưới lập tức im lặng.

Tin tức truyền tới hậu cung, phi tần khắp nơi đều kinh hoảng lo sợ. Liễu Tiệp dư khóc lóc quỳ ngoài cửa Càn Thừa cung, cầu xin hoàng đế giữ nàng ở lại.

Mục phi nghe được tin, ngơ ngẩn hỏi Yên Nhi bên cạnh: "Ngươi nói Quý phi nương nương chết bệnh, là sự thật sao?" Yên Nhi ngẩn ra, lúc này chỉ có thể gật đầu.

Mục phi suy sụp ngã xuống giường. Yên Nhi sợ hãi đỡ lấy nàng, nàng lại nức nở khóc lớn thành tiếng. Mấy ngày nay Sở Linh Tê nói Hoàng Thượng không giống bình thường, nàng lại chưa từng phát giác, thì ra tỷ tỷ thật sự không còn nữa sao?

Lúc này, nếu tỷ tỷ thật sự còn sống, tỷ ấy sẽ không đồng ý để Hoàng Thượng phế bỏ hậu cung. Hoàng Thượng trước giờ nghe tỷ tỷ nhất, ngài ấy nhất định sẽ không làm vậy.

Tỷ tỷ đi rồi, trái tim Hoàng Thượng cũng đi theo.

Giờ phút này, nàng không phải lo lắng chuyện phế bỏ hậu cung, mà nàng thật sự không biết, ngày sau Hoàng Thượng sẽ làm thế nào?

Thời điểm nghe được tin tức, hai mắt Tư Vân tối sầm, cuống quít đỡ bàn mới miễn cưỡng đứng thẳng.

"Tần đại nhân đang lừa nô tỳ sao?" Nàng không tin đây là sự thật.

Tần Phái thở dài: "Hoàng Thượng nói, ngươi là tỳ nữ bên cạnh nương nương, nếu ngươi muốn có thể đi đưa tiễn nương nương."

Tư Vân lúc này mới òa khóc thành tiếng, một chữ cũng nói không ra.

Hạ Ngọc ngơ ngác ngồi trên giường nghe, sắc mặt tái nhợt. Ngày ấy, lúc Tần Phái rời đi hắn đã biết có chuyện xảy ra, kết quả như vậy, hắn cũng từng nghĩ tới, nhưng hiện tại nghe chính miệng ông nói, trái tim hắn đau đớn cơ hồ hít thở cũng không được.

Đôi mắt khép lại, hai hàng lệ theo gương mặt mà chảy xuống.

Hôm đó hắn không nên buông tay, nếu hắn thật sự có thể giữ lấy nàng, liệu kết cục sẽ không giống bây giờ hay không?

Hưng Bình công chúa và Khinh La cũng cả kinh không thôi, nữ tử kia, nàng từng hận, hiện tại vẫn còn hận. Nhưng nghe tin nàng ấy đột nhiên chết, trong lòng nàng lại phảng phất không hề vui sướиɠ.

Tần Phái xoay người, tiến lên nói: "Công chúa, Hoàng Thượng nói, Hàn Thanh có thể giao cho công chúa và Hạ đại nhân xử trí."

Hưng Bình công chúa căng lớn đôi mắt: "Hắn chưa chết sao?"

Tần Phái gật đầu, kỳ thật Hàn Thanh đã bị bắt hôm đó, nhưng Hoàng Thượng còn chưa mở lời, bọn họ đương nhiên không dám tự tiện làm chủ.

Đáy mắt Hưng Bình công chúa hiện lên tia tức giận, nàng đứng lên: "Hiện tại hắn đang ở đâu."

Tần Phái nhìn ra: "Ngươi đâu, dẫn đường cho công chúa."

Hưng Bình công chúa lập tức nâng bước rời đây, Hạ Ngọc phía sau bỗng nhiên lên tiếng: "Công chúa, thần cũng muốn đi." Đó là hung thủ gϊếŧ đệ đệ hắn, Toàn Cơ từng nói, nếu hắn chết rồi sẽ khiến Thanh Ninh thất vọng biết mấy. Nhưng, còn nàng thì sao? Hàn Thanh có phải cũng có phần gϊếŧ nàng hay không?

Tư Vân không màng bọn họ đã ra ngoài, trong đầu vẫn còn lặp đi lặp lại lời Tần Phái vừa nói. Tiểu thư từng nói, nếu có cơ hội nàng phải trở về Vệ gia, thay tiểu thư chăm sóc lão gia và phu nhân. Nàng còn hỏi lại sao tiểu thư không cùng nàng trở về?

Giờ phút này nghĩ lại, có phải tiểu thư sớm đã đoán được kết cục hay không?

Nước mắt không ngừng chảy xuống, thân hình run rẩy không thôi.

.....................

Hưng Bình công chúa và Hạ Ngọc tới cửa phòng giam giữ Hàn Thanh, một thị vệ tiến lên, trình ra đồ vật trong tay, nói: "Hạ đại nhân, cái này Hoàng Thượng nói đưa cho ngài."

Hạ Ngọc vừa nhìn đã nhận ra, đây chính là thanh kiếm hôm đó Hàn Thanh dùng để gϊếŧ Thanh Ninh. Trong lòng hắn chấn động, đã thấy Hưng Bình công chúa cầm lấy trường kiếm, lập tức đẩy cửa đi vào. Hắn vội theo sau, nhìn thấy Hàn Thanh đang bị trói trên trụ gỗ ngay mép giường.

Hưng Bình công chúa gần như phát điên, cái gì cũng không nói, trực tiếp đâm kiếm tới: "Hung thủ! Trả mạng Thanh Ninh cho ta."

Lưỡi kiếm sắc bén đâm vào da thịt, Hàn Thanh ngơ ngác nhìn nữ tử trước mặt, máu tươi từ miệng vết thương ào ạt phun ra. Hắn tựa hồ như không biết đâu, cứ yên lặng mà nhìn.

Hưng Bình công chúa lại dùng lực đâm tới, cả người nàng không ngừng run rẩy, khóc lóc kêu tên Hạ Thanh Ninh.

Hạ Ngọc chỉ cảm thấy đáy lòng buồn bã, lui lại nửa bước dựa vào cạnh bàn phía sau.

Báo thù, sau đó sẽ như thế nào? Thanh Ninh đã không thể trở về nữa, Toàn Cơ cũng vậy...

Hắn nghiêng mặt, đột nhiên ho khan mấy tiếng, thần sắc vô cùng bi thương.

Thanh Ninh, ca ca để đệ thất vọng rồi. Ca không thể giữ được Toàn Cơ, còn không thể bảo vệ được nàng.

......................

Tư Vân theo Tần Phái vào cung, nghe nói hoàng đế muốn gặp nàng.

Tô công công canh giữ bên ngoài Càn Thừa cung, chỉ để một mình Tư Vân đi vào.

Chậm rãi vào trong, chỉ thấy Thiếu Huyên thất thần ngồi phía trước. Tư Vân vội hành lễ, y lúc này mới hoàn hồn, thấy người tới là Tư Vân, y hờ hững cười cười, cúi người đỡ nàng: "Gặp trẫm không cần đa lễ. Hôm nay trẫm gặp ngươi là có mấy lời muốn nói. Lúc trước trẫm từng hứa với nàng, ngày sau có cơ hội sẽ phong ngươi làm quận chúa rồi gả ra ngoài. Trong lòng trẫm đã tuyển chọn được vài người, muốn nói ra để nghe ý kiến của ngươi. Người thứ nhất là..."

"Hoàng Thượng!" Tư Vân lần nữa quỳ xuống, không biết vì sao, thấy thần sắc ảm đạm của y lúc này, đáy lòng Tư Vân có chút sợ hãi. Lúc trước mỗi lần tiểu thư xảy ra chuyện gì, y đều sẽ tức giận, nhưng chưa từng giống như hiện tại. Phảng phất như y chẳng quan tâm gì cả, cái gì cũng không thèm để ý, ngay cả ánh mắt vốn ôn nhu, lúc này cũng tĩnh lặng như nước.

Thiếu Huyên cười cười: "Sao thế? Trẫm còn chưa nói mà."

Tư Vân khóc nấc lên, níu kéo quần áo của y: "Nô tỳ không muốn lấy chồng, nếu Hoàng Thượng niệm tình tiểu thư, xin hãy ân chuẩn cho nô tỳ trở về Vệ gia ở Hiển quốc đi. Đời này nô tỳ chỉ muốn hầu hạ lão gia và phu nhân, thay... Thay tiểu thư tận hiếu."

Y nhìn chằm chằm nha đầu bên dưới, phải một lúc sau, y mới hoàn hồn, gật đầu: "Được, trẫm phái người đưa ngươi đi." Y dừng một chút, đứng lên.

"Hoàng Thượng!" Tư Vân vẫn không buông tay, nước mắt chảy xuống, "Trong lòng tiểu thư có ngài, tiểu thư chỉ muốn ngài có thể sống tốt."

Bước chân Thiếu Huyên dừng lại, y không xoay người, chỉ cười khẽ: "Hiện tại trẫm rất tốt, vô cùng tốt."

Long bào dần dần trượt khỏi tay Tư Vân, nàng nhìn thân ảnh đang rời xa kia, anh anh khóc lên. Y không tốt, một chút cũng không tốt...

Hôm sau, Quý phi nhập liệm, dùng lễ nghi của Hoàng hậu để hạ táng, đội ngũ đưa ma từ hoàng cung ra ngoài, kéo dài không dứt.

Từ đầu tới cuối, không một ai nhìn thấy hoàng đế rơi lệ.

Vị Quý phi nương nương này có thật sự được sủng ái hay không, không ai có thể nói rõ.

Trong hoàng lăng vô cùng yên tĩnh, lâu lâu chỉ có tiếng Thái tử khóc nỉ non, nhưng lập tức được bà vυ" dỗ dành.

Hoàng đế không ở lại lâu, xong nghi thức lập tức đứng dậy hồi cung.

Đi ngang qua lăng tẩm tiên đế, y dừng bước, ngước mắt nhìn nơi xa xa một cái. Hiện giờ, đế lăng kia đã không còn là một ngôi mộ chôn quần áo và di vật, về sau, y cũng không cần phải lo lắng tiên đế sẽ uy hϊếp tới ngôi vị hoàng đế của mình nữa.

"Hoàng Thượng?" Tô công công nhỏ giọng gọi y.

Y "Ừ" một tiếng, cũng không nhiều lời, lập tức đi về phía trước.

Tư Vân dìu Hạ Ngọc đi tới. Bên ngoài hoàng lăng, thấy Thiếu Huyên đang định đi lên ngự giá, Hạ Ngọc không khỏi gọi y: "Hoàng Thượng, ta sẽ rời kinh."

Thiếu Huyên ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu nhìn, lại nghe Hạ Ngọc nói tiếp: "Hoàng Thượng không cần phái người hộ tống chúng ta, nha đầu Tư Vân, ta sẽ đưa nàng ấy về Hiển quốc."

Tư Vân cúi đầu: "Hoàng Thượng, nô tỳ... Không trở về cung nữa. Hoàng Thượng hãy bảo trọng long thể."

Thiếu Huyên sửng sờ một lúc mới hoàn hồn, gật đầu: "Cũng được, Hạ đại nhân lên đường cẩn thận, hành lý sẽ có người đi an bài."

Hạ Ngọc đáp lời, sau đó, y quyết đoán xoay người, màn xe ngự giá theo đó rơi xuống.

Tư Vân động môi, cuối cùng cũng không nói gì. Nhìn ngự giá từ từ đi xa, đáy lòng Tư Vân chua xót, bên cạnh Hoàng Thượng có nhiều người như vậy, chắc sẽ không cần nàng phải lo lắng. Lúc hoàn hồn, nhìn bà vυ" ôm Thái tử đi ra, nàng vội tiến lên: "Cho ta ôm điện hạ một lát."

Bà vυ" cẩn thận giao Thái tử cho nàng, hài tử được nàng ôm vào lòng, bỗng nhiên khóc lên. Hai hàng nước mắt trên mặt Tư Vân rốt cuộc đã nhịn không được, cứ thế rơi xuống, nàng nức nở dỗ: "Điện hạ đừng khóc, điện hạ đừng khóc..."

Một bên, có xe ngựa được dắt lại, cung nhân đỡ Hạ Ngọc đi lên, sau đó xoay người nhìn Tư Vân. Nàng luyến tiếc trả hài tử cho bà vυ", rồi xoay người lên xe.

Sở Linh Tê nhịn không được tiến lên hỏi: "Thật sự phải đi sao?"

Nàng hít vào một hơi, nửa cười, nói: "Nô tỳ nhất định phải đi, bên cạnh Hoàng Thượng và điện hạ đã có mọi người, nô tỳ cũng không cần phải lo lắng nữa." Vệ gia thu nhận tiểu thư ba năm, nàng nhất định phải trở về thay tiểu thư chăm sóc bọn họ.

Sở Linh Tê thở dài một tiếng, giờ phút này cũng không biết phải nói gì nữa. Tư Vân là tỳ nữ của Toàn Cơ, hiện tại Hoàng Thượng đã cho nàng rời đi, ai cũng không dám hai lời.

..........................

Quang Khải năm thứ bốn, cuối tháng chạp, Tư Vân và Hạ Ngọc đã tới Thạch Lam trấn của Hiển quốc.

An bài Hưng Bình công chúa ở khách điếm trước, Hạ Ngọc mới đưa Tư Vân về Vệ gia. Toàn Cơ và Hưng Bình công chúa có khuôn mặt giống nhau, Tư Vân chỉ sợ lão gia và phu nhân gặp mặt sẽ nhận lầm là tiểu thư.

Gia đinh Vệ phủ vừa thấy Tư Vân, lập tức chạy vào bẩm báo.

Lão gia và phu nhân nhanh chóng ra ngoài, thấy Tư Vân, bà kích động nắm lấy tay nàng: "Đúng là nha đầu Tư Vân rồi! Toàn Cơ đâu? Toàn Cơ... Không cùng ngươi trở về sao?" Vệ phu nhân ngơ ngẩn nhìn ra phía sau Tư Vân nhưng không thấy Toàn Cơ, trong lòng có chút mất mát.

Tư Vân nghẹn ngào trả lời: "Lão gia phu nhân, lần đó tiểu thư không được chọn làm nương nương, Hoàng Thượng ân điển, tứ hôn cho một vị tướng quân. Hiện giờ tiểu thư đã cùng vị tướng quân đó tới biên cương, ngày sau sợ là khó có cơ hội trở về. Cho nên tiểu thư đuổi nô tỳ về đây, thay tiểu thư tẫn hiếu với hai người." Lão gia và phu nhân đều đã lớn tuổi, hơn nữa sức khỏe phu nhân không tốt, Tư Vân suy nghĩ, cuối cùng vẫn không dám nói ra sự thật.

Vệ phu nhân nghe nói Toàn Cơ được tứ hôn cho một vị tướng quân, trên mặt lộ rõ vui sướиɠ, nhưng lại nghe nàng tới biên cương sau này khó trở về, trong lòng không khỏi khẩn trương, cuống quít nắm chặt tay Tư Vân, hỏi: "Ngươi nói thật sao? Toàn Cơ nó thật sự cùng vị tướng quân tới biên cương sao? Vậy... Vậy nó có viết thư cho chúng ta không?"

Mấy vấn đề liên tiếp làm Tư Vân ngẩn ra. Nàng không khỏi nhìn Hạ Ngọc, vẻ mặt hắn cũng có chút khó xử. Toàn Cơ không phải tới biên cương, lấy đâu ra thư từ chứ?

Phu nhân thấy sắc mặt Tư Vân

trầm xuống, trong lòng càng thêm sốt ruột: "Tư Vân, ngươi nói thật cho ta biết, Toàn Cơ có phải đã xảy ra chuyện hay không?"

"Không..." Tư Vân cúi đầu, ngay cả một chút tự tin nhìn Vệ phu nhân cũng không có.

Lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm: "Vệ tiểu thư thật sự đã trở thành tướng quân phu nhân, bổn vương có thể làm chứng."

Mọi người cả kinh, lúc quay đầu đã thấy Hiện Vũ Vương không biết từ khi nào đang đứng bên ngoài. Mọi người tiến lên hành lễ, Vệ phu nhân nghe Tư Vân gọi nam tử trước mặt là "Vương gia", càng thêm kinh ngạc, vội cùng Vệ lão gia mời Hiện Vũ Vương lên ghế trên ngồi.

Hiện Vũ Vương đi qua người Hạ Ngọc, dừng lại một chút, mới nói: "Hạ đại nhân, lâu rồi không gặp."

Hạ đại nhân nhấp môi cười, chắp tay nói: "Vương gia thoạt nhìn vẫn như xưa."

Hắn "Ừ" một tiếng, nâng bước lên phía trước.

Hiện Vũ Vương đã lên tiếng, Vệ lão gia và Vệ phu nhân cũng tin tưởng lời Tư Vân nói, hiện tại hai người cũng không lo lắng chuyện Toàn Cơ có thể trở về hay không, chỉ cần nàng sống tốt, bọn họ cũng thấy yên tâm.

Thời điểm Hiện Vũ Vương rời đi, Tư Vân tiễn hắn ra tận cửa.

Bên ngoài chỉ có một chiếc xe ngựa đơn giản cùng mấy tùy tùng, trên người hắn cũng chỉ mặc y phục đơn bạc, xem ra là cải trang tới thăm hỏi.

"Chuyện vừa rồi, nô tỳ đa tạ Vương gia."

Hắn ngồi trên xe ngựa, lại không hạ lệnh rời đi, yên lặng nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Ngươi là tỳ nữ bên cạnh Quý phi nương nương, bổn vương thật không tin, trước khi nương nương lâm chung không phó thác ngươi cho Hoàng Thượng?"

Tư Vân vẫn cúi đầu: "Nô tỳ chỉ muốn trở về hầu hạ lão gia và phu nhân."

Hắn khẽ cười, sau đó lại nói: "Bổn vương nghĩ, như thế nào Hoàng Thượng cũng sẽ phong ngươi làm quận chúa rồi gả ra ngoài, nhưng nhìn ngươi quả thật bình tĩnh."

Tư Vân cả kinh, ánh mắt xẹt qua nam tử trước mặt. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn, bởi vì là huynh đệ, nên hắn và Hoàng Thượng có vài phần giống nhau. Mọi người đều nói Lục Vương gia là kẻ nhàn rỗi, nhưng theo nàng thấy, hắn cũng không phải người ngu ngốc.

Hắn bỗng nhiên hỏi lại nàng: "Ngươi tên Tư Vân sao?"

Tư Vân hoàn hồn, vội gật đầu.

"Ừ, bổn vương sẽ nhớ." Ánh mắt hắn lướt qua bả vai Tư Vân, nhìn người đang đứng sau nàng, cười nói, "Nếu Hạ đại nhân đã tới nơi này của bổn vương, vậy thì bổn vương phải cố gắng tiếp đãi ngươi một phen."

Hạ Ngọc tới gần, nhẹ giọng: "Thật không ngờ Vương gia biết mà chờ ta tới.

Hắn "Ừ" một tiếng, mới nói: "Tin tức trong kinh sớm đã truyền tới, nói bổn vương phải bảo vệ các ngươi chu toàn."

"Vương gia xuất hiện thật đúng lúc." Lời của Hạ Ngọc che giấu ẩn ý, xem ra vị Lục Vương gia không có tiếng tăm này không phải một kẻ ngu dốt.

Hiện Vũ Vương khẽ cười: "Hạ đại nhân lo lắng cái gì, bổn vương mời ngươi tới vương phủ, chẳng qua là muốn đón gió tẩy trần mà thôi. Bổn vương là kẻ nhàn hạ, quản không được nhiều chuyện như vậy?" Hắn quả thật là một Vương gia nhàn vân dã hạc, cho dù là ở đất phong xa xôi hẻo lánh, hắn cũng chưa từng lên tiếng một lần. Ai ai đều nói hắn ngu xuẩn, nhưng kỳ thật trong lòng hắn lại rõ ràng như gương sáng. Hắn chẳng qua là muốn giả trang ngu ngốc, đám huynh đệ của hắn muốn hắn đi đâu, hắn sẽ đi theo xem náo nhiệt, xong việc rồi, hắn sẽ nhanh chóng thu dọn rồi cút đi. Hiện tại Hiển quốc quốc thái dân an, hắn cũng vui mừng.

Hạ Ngọc rốt cuộc cũng nhàn nhạt cười.

Xe ngựa rời khỏi Vệ phủ, cửa sổ bị người nhấc lên, lộ ra gương mặt cười như không cười của Hiện Vũ Vương. Thân ảnh nhỏ bé vẫn còn đứng trước cửa lớn Vệ phủ, dõi theo bọn họ rời đi.

Nhìn xe ngựa dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Tư Vân khẽ ngẩng đầu, nhìn bầu trời trên cao: "Tiểu thư, nô tỳ về nhà rồi. Ngày sau, chuyện của Vệ gia, ngài không cần lo lắng nữa."

Sắc trời tối dần, pháo hoa bên ngoài bỗng nhiên vang vọng khắp Thạch Lam trấn. Lúc này Tư Vân mới nhớ ra, hôm nay, đã là trừ tịch.

Nơi này, mọi thứ đều an hòa, năm mới lại đến, nhưng mọi người, đều sẽ tốt hơn sao?