Buổi tối, Cửu Niệm gác đêm, đột nhiên bị động tĩnh trên giường nhỏ thức dậy.
Cửu Niệm sợ bắn lên vội đốt sáng đèn chúc, lúc nhìn rõ dáng dấp tiểu thư, cả kinh: "Tiểu thư làm sao vậy?"
Cố Hàm chẳng biết ngồi dậy lúc nào, nàng siết chặc áo ngủ bằng gấm, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, trên trán đều tràn ra mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch, lông màu cau chặt tựa hồ gặp phải chuyện gì đáng sợ.
Cửu Niệm hô tiểu thư, thấy tiểu thư không trả lời nàng liền tự tay đυ.ng một cái. Cố Hàm chợt mở mắt ra, lãnh ý trong mắt làm cho Cửu Niệm ngẩn ra, chờ thấy rõ người trước mắt, thân thể căng thẳng của Cố Hàm mới ổn định lại.
Chốc lát sau, Cố Hàm mệt lả tựa vào gối mềm, bụm mặt mặc cho tâm trạng sụp đổ.
Chuyện xảy ra hôm qua là tình thế cấp bách, nàng ở trong thâm cung chỉ có thể tỏ vẻ không có chuyện gì. Nhưng chỉ có Cố Hàm biết được, cho dù là lỡ tay, đây cũng là lần đầu tiên nàng gϊếŧ người.
Nàng chỉ mới vừa cập kê, ngày xưa thấy vật dính máu đều phải nhíu mày nghiêng đầu sang chỗ khác, bây giờ lại tự tay hại tính mạng người, trong lòng làm sao có thể không sợ?
Nàng đẩy Lưu Nhược Thiên vào trong giếng, dù cho tạm thời không người phát hiện nhưng luôn nghĩ tới chuyện xảy ra ngày ấy.
Cố Hàm không còn cách nào, chỉ có thể tận lực kéo thời gian chuyện xảy ra càng xa, bởi vì vì thời gian càng dài những chứng cớ và vết tích kia cũng liền dần dần tản.
Sớm muộn sẽ không có ai liên tưởng đến trên người nàng.
Hơn nữa...
Ánh mắt Cố Hàm xẹt qua hai tay của mình, dù cho làm lại một lần nàng cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Tâm tư Cố Hàm không khỏi trở lại tối hôm qua —
Ngày tuyển tú cuối cùng, ma ma cho phép bọn họ có thể ra Trữ Tú Cung đi lại. Cho dù là Cố Hàm, ở Trữ Tú Cung đợi lâu như vậy cũng sớm đã chán ngán, chỉ còn chưa tới Ngự hoa viên nàng đã bị Lưu Nhược Thiên gọi lại.
Hàn Linh cung cách Ngự hoa viên rất gần, nhưng bởi vì Viên tần ở trong đó nên có rất ít người đi ngang qua nơi này. Ở cách Hàn Linh cung không xa có cái giếng sâu đã bỏ rất lâu, người ở đây hiếm khi lui tới, cho dù là Cố Hàm cũng không biết Lưu Nhược Thiên là tìm được chỗ này như thế nào.
Cố Hàm và Lưu Nhược Thiên rất hiếm khi xuất hiện cùng nhau, ngày xưa ở kinh thành cũng chỉ là gặp mặt gật đầu tỏ ý giao tình.
Cố Hàm vốn không muốn đi cùng nàng ta, nhưng Lưu Nhược Thiên để sát vào bên tai nàng nói một câu, Cố Hàm tức khắc biến sắc, lúc phục hồi tinh thần lại đã không kịp che giấu nữa rồi.
Lưu Nhược Thiên nói cho nàng: "Tạ nhị công tử."
Tạ Trường Án.
Trước đây Nhị công tử Tạ gia một thời, thiếu niên lang tuỳ ý, văn tài vũ lược, quân tử như ngọc, trong kinh thành người nào không từng nghe qua tục danh của hắn?
Dù cho Tạ gia rơi đài ba năm, lúc người bên ngoài nhắc tới cũng đều một câu Tạ nhị công tử.
Là tiếc hận, cũng là tiếc nuối.
Nếu trước đây Tạ gia không có chọn đội, thì tốt biết bao.
Người bên ngoài đều nhớ Tạ Trường Án, huống chi Cố Hàm? Năm đó đại tỷ sầu não uất ức mà chết, danh tính Tạ Trường Án đều khắc ở trong lòng toàn gia Vinh Dương Hầu phủ, Cố Hàm muốn tìm hắn hỏi một câu.
Năm đó chuyện đại tỷ bệnh nặng, cả thành đều biết.
Hắn rõ ràng còn sống, vì sao không tới gặp đại tỷ một lần? Thế cho nên đại tỷ sắp chết, đều nhớ mãi không quên?
Cố Hàm rốt cuộc vẫn đi theo Lưu Nhược Thiên, nàng nghe Lưu Nhược Thiên dương dương đắc ý nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết vì sao ngươi phải tiến cung."
Cố Hàm nghe vậy đầu óc hoang mang, phàm quan gia nữ tử đều phải tiến cung tuyển tú, há là nàng có thể chọn?
Nàng vào cung có thể thế nào? Tất nhiên là bảo đảm vinh dự gia tộc.
Nhưng Cố Hàm tâm tình gì cũng không tiết lộ, chỉ an tĩnh nhìn Lưu Nhược Thiên. Lưu Nhược Thiên mặc kệ nàng bộ dáng này, lấy từ trong tay áo ra một vật, nói:
"Ta đã sớm đoán được ngươi muốn vào cung làm gì, cố ý tìm ra cái này."
"Ngươi nói xem, nếu như Hoàng thượng biết ngươi tham gia tuyển tú không phải vì tiến cung, mà là vì tình cảm với nam tử khác, Hoàng thượng sẽ đối đãi Vinh Dương Hầu phủ như thế nào?"
Cố Hàm không biết Lưu Nhược Thiên đang nói bậy nói bạ cái gì, đến khi thấy Lưu Nhược Thiên móc ra tờ giấy kia, Cố Hàm bỗng nhiên hoảng sợ.
Dù cho chữ viết trên giấy hơi có vẻ non nớt, Cố Hàm vẫn như cũ có thể nhận ra, chính là chữ nàng viết.
Tờ giấy cũ nát, xác thực giữ thật lâu.
Lúc này Cố Hàm mới ý thức được Lưu Nhược Thiên hiểu lầm cái gì.
Ba năm trước đây, Tạ gia còn chưa rơi đài, ngày sinh Tạ lão phu nhân mở yến tiệc.
Một đám quan gia nữ tử ngâm thơ đối câu, lúc đó Tạ nhị công tử cũng ở đó, đại tỷ bởi vì tay bị thương không cầm được bút, chỉ có thể nhờ Cố Hàm cầm bút thay. Trên giấy này là một bài thơ ngầm bày tỏ tình cảm, tuy nói không rõ ràng nhưng tỉ mỉ đọc cũng không phải không thể nhận ra.
Đây là tình nghĩa đại tỷ đối với Tạ nhị công tử.
Hai người đều lòng biết rõ, đã đính hôn từ lâu, sắp sửa thành thân, tặng thơ tình cho nhau cũng không khác người.
Cái tờ giấy này không biết sao lại rơi vào trong tay Lưu Nhược Thiên, thậm chí còn bị nàng ta hiểu lầm là nàng có tâm tư gì đối với Tạ nhị công tử.
Cố Hàm phút chốc không nói, nhưng rất nhanh con ngươi khẽ ngưng lại.
Năm đó chuyện nàng cầm bút ít có người biết, nếu Lưu Nhược Thiên chọc chuyện này đến trước mặt Thánh thượng, nàng căn bản không người làm chứng. Hơn nữa giấy trắng mực đen, phàm là đối chiều liền biết cái này là chữ viết của nàng, Thánh thượng sao lại tin nàng?
Lưu Nhược Thiên tự cảm thấy nắm được nhược điểm của nàng, không khỏi lộ ra chút khinh thường.
Cố Hàm chỉ có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định, hỏi nàng ta: "Ngươi nói Tạ nhị công tử ở trong cung?"
Lưu Nhược Thiên sửng sốt một chút, nhất thời cáu kỉnh mà nhéo nhéo lông mi: "Ngươi còn giả vờ cái gì, Vinh Dương Hầu phủ trước nay không đưa đích nữ vào cung, nếu ngươi không biết Tạ nhị công tử ở trong cung, ngươi tiến cung làm chi?"
Cố Hàm bóp lòng bàn tay cứng đờ, đầu óc chớp mắt trống rỗng.
Tạ nhị công tử ở trong cung, Tạ Trường Án ở trong cung..