Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 97: Chương 97:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nguyên văn lời nói của Huệ tần là như thế này.

“Hôm nay Thục phi tới cung thần thϊếp tìm Thu quý nhân, nói chút chuyện về long thai.” Huệ tần: “Thu quý nhân ứng phó qua loa, theo đánh giá của thần thϊếp, Thục phi muốn nhân cơ hội này khiến Thu quý nhân thất sủng. Tuy nhiên Thu quý nhân cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên không hề trúng kế.”

Thu Vãn đợi một ngày, chờ đến buổi tối, không thấy thái giám tới đây truyền lệnh thị tẩm, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó nàng lập tức đi ngủ sớm, biến thành mèo tìm tới tẩm cung của Hoàng Thượng.

Khi nàng bước vào tẩm cung Hoàng Thượng, lại thấy Tiêu Vân Hoàn giống như đang suy tư điều gì đấy. Nàng lộc cộc chạy qua, ghé sát về phía Tiêu Vân Hoàn kêu meo meo vài tiếng, cuối cùng mới khiến hắn hồi thần.

Tiêu Vân Hoàn khom lưng bế nàng lên, đặt trên đầu gối, vuốt ve lông phía sau lưng nàng, bộ dáng thất thần, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Meo ~” Thu Vãn ngẩng đầu lên, cọ cọ đầu vào cổ hắn, bộ lông mềm mại lướt qua cần cổ khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy. Tiêu Vân Hoàn cố nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi đầu dùng mũi nhẹ nhàng cọ cọ lêи đỉиɦ đầu nàng.

“Ngọc Cầu, ngươi từ Bích Nguyệt Cung tới đây sao?”

“Meo ~”

Tiêu Vân Hoàn gật đầu, lại nói: “Cả ngày ngươi đều ở bên trong Bích Nguyệt Cung, một khi đã như vậy, nhất định là ngươi rất hiểu biết Thu quý nhân đi?”

“Meo?”

“Trẫm nghe Huệ tần nói, Thục phi đã nói chút chuyện với tiểu quý nhân.”

Tiêu Vân Hoàn thong thả ung dung mà vuốt ve bộ lông mềm mại phía sau lưng nàng, sờ tới mức lông tơ cả người Thu Vãn dựng đứng lên. Nàng nhịn không được ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt mèo trừng đến tròn xoe, bên trong ánh mắt tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu.

“Lại nói tiếp, Thu quý nhân tiến cung đã gần 6 năm rồi đi. Nàng là lão nhân vào cung từ năm Thiên Hà thứ nhất, đến bây giờ tuổi đã không còn nhỏ.”

Thu Vãn điều chỉnh tư thế, uể oải nằm phục xuống, gác cằm lên hai chân trước của mình.

Kỳ thật tuổi của nàng cũng không quá lớn, cùng lắm mới chỉ ngoài hai mươi mà thôi, chỉ là trong số các phi tần, nàng là nhóm tú nữ đầu tiên, cho tới bây giờ người mới không ngừng tăng lên, nàng cũng trở thành người lớn tuổi nhất……

Thu Vãn cực kỳ buồn bực.

Chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng cảm thấy nàng lớn tuổi rồi?

Thu Vãn vươn móng vuốt, buồn bực vỗ vỗ lên mặt mèo của mình. Ngày thường Tình Hương không hề nói như vậy, Tình Hương còn khen nàng bảo dưỡng rất tốt, cho dù nàng đứng cùng chỗ với nhóm phi tần vừa mới vào cung cũng nhìn không ra sự chênh lệch tuổi tác. Chỉ là rốt cuộc tuổi của nàng vẫn còn đây, đặt ở ngoài cung người bằng tuổi nàng hài tử đã đi mua tương được rồi.

Thu Vãn sờ tới sờ lui cũng chỉ sờ được một mặt đầy lông, điều này khiến nàng càng thêm buồn bực.

“Thật ra Thục phi nói không sai, nếu nàng ấy có một hoàng tử của riêng mình, cuộc sống bên trong hậu cung sẽ không quá khó khăn.” Tiêu Vân Hoàn như có điều suy tư nói: “Trong hậu cung, mỗi người đều muốn mang thai hài tử của trẫm, có phải Thu quý nhân cũng nghĩ như vậy hay không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thu Vãn ngửa đầu ngây ngốc nhìn hắn.

Trên thực tế, Thu Vãn vô cùng rõ ràng, nàng vào cung năm Thiên Hà thứ nhất, cho tới bây giờ đã gần 6 năm. 5 năm trước, mặc dù nàng vẫn luôn sống như người vô hình nhưng lại không hề bỏ sót bất cứ tình huống nào bên trong hậu cung. Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe nói trong cung có phi tử mang thai, đúng ra là từ ngày Hoàng Thượng đăng cơ tới nay hậu cung không con. Thật ra các đại thần trên triều đã từng dâng tấu chương, nhưng tất cả đều bị Hoàng Thượng lấy lý do còn sớm để chặn trở về.

Thời điểm Thu Vãn được thị tẩm, mỗi lần sau khi thị tẩm Hoàng Thượng đều sẽ phái người đưa canh tránh thai tới, một hai phải nhìn chằm chằm nàng uống hết mới cho qua, có lẽ tình huống của những phi tần khác cũng vậy.

Canh tránh thai là Hoàng Thượng ban, không có bất cứ phi tần nào có thể cự tuyệt, bởi vậy không một ai dám qua mắt Hoàng Thượng trộm sinh hạ hài tử. Hậu cung không có hài tử ra đời, tất cả đều bởi vì Hoàng Thượng không muốn cho các nàng sinh mà thôi.

Nếu Hoàng Thượng thật sự nguyện ý, tất nhiên Thu Vãn cũng muốn sinh một đứa.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hoàng Thượng, Thu Vãn đã bắt đầu đỏ mặt ảo tưởng vô số cảnh tượng. Thời điểm còn chưa vào cung nàng đã nghĩ tới một ngày nào đó nàng sẽ sinh hạ hài tử cho Hoàng Thượng. Chỉ là sau khi vào cung, phát hiện Hoàng Thượng không muốn hài tử ra đời, lúc này nàng mới dần dần từ bỏ ý niệm.

Có lẽ không chỉ một mình nàng nghĩ như vậy, mỗi người trong hậu cung đều suy nghĩ như vậy.

Mặc kệ là người được sủng ái hay người có gia thế, hầu hết mọi người đều nghĩ tới việc Hoàng Thượng có thể khoan dung mà cho mình mang long thai. Tuy nhiên 6 năm trôi qua, ngoại trừ những người vừa mới vào cung không bao lâu, các phi tần khác đoán được tâm tư của Hoàng Thượng cũng dần dần từ bỏ ý niệm này. Hiện tại các nàng chỉ mong khi nào Hoàng Thượng muốn hài tử, lúc ấy sẽ tích cực tranh thủ.

Thu Vãn meo một tiếng mềm như bông, vươn móng vuốt, dùng lót thịt mềm mại vỗ vỗ lên mặt hắn.

Mặc dù Thu Vãn rất muốn, nhưng nếu Hoàng Thượng không đồng ý, tất nhiên nàng sẽ nghe theo ý tứ Hoàng Thượng.

“Meo ~”

Tiêu Vân Hoàn duỗi tay bắt được móng vuốt đang quấy rối của nàng, lại ấn đầu nhỏ vào trong ngực mà vuốt ve. Còn hắn thì vẫn thất thần như cũ, ngay cả lực đạo trên tay cũng không giống như bình thường. Cả người Thu Vãn đều không được tự nhiên, nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nàng nhanh chóng chui ra khỏi vòng tay của hắn, nhảy xuống mặt đất đuổi theo chuột nhỏ cùng Sửu Cầu.

Ngày hôm sau, Thu Vãn lại được triệu tới thị tẩm.

Sau một phen mây mưa, nàng mê mang nằm trên long sàng, híp đôi mắt, chỉ cảm thấy hôm nay đặc biệt mệt mỏi, khiến nàng không nhịn được mà muốn đi ngủ.

Thu Vãn nghĩ thầm trong lòng, có lẽ ngày mai sẽ thức dậy muộn hơn ngày thường một chút, thuốc bổ mà Huệ tần nương nương chuẩn bị, nói không chừng sẽ có tác dụng……

Trong lúc đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy Tiêu Vân Hoàn nhẹ giọng hỏi: “Nàng đã từng nghĩ tới việc sinh hài tử cho trẫm chưa?”

Thu Vãn sửng sốt, nàng còn tưởng rằng mình nghe lầm, vội vàng trở mình quay lại nhìn hắn.

Sắc mặt Tiêu Vân Hoàn nhàn nhạt, phảng phất như lời vừa rồi không phải hắn nói ra.

Thu Vãn chần chờ: “Hoàng Thượng?”

“Nàng không muốn?”

“Tần thϊếp, tần thϊếp đương nhiên là muốn!” Thu Vãn vội vàng đồng ý, nghĩ tới cái gì, sau đó nàng nhanh chóng sửa miệng: “Không không không, tần thϊếp không muốn.”

“Ồ?” Tiêu Vân Hoàn: “Vậy rốt cuộc nàng có muốn hay không?”

Thu Vãn sợ hãi nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “…… Tần thϊếp thích Hoàng Thượng.”

“……”

“Nếu có thể sinh hài tử cho Hoàng Thượng thì đó là chuyện không thể tốt hơn.” Giọng nói của nàng càng nói càng nhỏ: “Nhưng đều xem ý tứ Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng không muốn, tần thϊếp cũng không muốn.”

“……”

Đợi hồi lâu không thấy người đáp lại, Thu Vãn chột dạ, càng thêm không dám nhìn hắn. Nàng nghĩ đi nghĩ lại những lời mình vừa nói ở trong lòng, sợ mình nói sai điều gì chọc giận hắn.

Không đợi Thu Vãn nghĩ ra kết quả, đã nghe Tiêu Vân Hoàn nói: “Nàng trở về đi.”

Thu Vãn vội vàng ngồi dậy, lấy áo khoác bên cạnh phủ lên người.

Chờ bóng dáng nàng biến mất ngoài cửa điện, Tiêu Vân Hoàn mới gọi Cao công công tiến vào.

“Cao Bình Sơn.”

“Có nô tài.”

“Đổi canh đi.”

Cao công công ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống, cung kính tuân lệnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »