Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 96: Chương 96:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối cùng Thu Vãn vẫn e lệ nhận lấy thuốc bổ mà Huệ tần nương nương đưa.

Trong lòng nàng nghĩ, cho dù không dùng tới nàng cũng sẽ dặn dò Tình Hương giấu chiếc hộp gỗ này càng sâu càng tốt, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy, cũng phân phó Tình Hương không được mở ra. Tình Hương liên tục bảo đảm, còn tưởng rằng bên trong chính là bảo bối gì quan trọng.

Theo như lời Huệ tần nói, mấy ngày nàng được sủng ái đã sớm chọc những người khác đỏ mắt rồi, mặc dù những người đó đều bị Huệ tần ngăn cản, tuy nhiên vẫn có không ít người không cam lòng, trăm phương nghìn kế muốn gặp mặt Thu Vãn. Cho dù Huệ tần tìm mọi cách ngăn cản nhưng cuối cùng Thục phi vẫn lấy cớ xuất hiện trước mặt Thu Vãn.

Buổi sáng vừa nghe Huệ tần nhắc tới việc này, buổi chiều Thu Vãn đã nhìn thấy Thục phi.

Lần trước thời điểm Thục phi tới, nàng ta tặng nàng một chiếc túi thơm có độc, thiếu chút nữa liền khiến nàng bỏ mạng. Lần này Thu Vãn càng lo lắng đề phòng hơn, sợ nàng ta lại lấy ra đồ vật trí mạng gì đó.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tuy nhiên cũng may, lần này Thục phi tới đây chỉ nói mấy việc vặt vãnh.

Câu chuyện bắt đầu từ ngày nàng chuyển vào Bích Tú Cung, Thu Vãn kiên nhẫn nghe nàng ta nói một hồi lâu, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, cuối cùng vẫn đoán không ra ý đồ nàng ta đến đây.

Thục phi cũng không nóng nảy, chậm rãi ôn lại tình cảnh gian nan khi mới vào cung, lại nói đến vài lần tiếp xúc của hai người, ngay cả việc Thục phi giúp nàng giải vây trong cung yến năm ngoái cũng bị nói một lần. Lúc này Thục phi mới ý vị thâm trường nói với nàng : “Lúc ấy ta cũng không nghĩ tới có ngày muội lại được Hoàng Thượng sủng ái như thế, lần đó chắc hẳn muội thiếu chút nữa bị Ngự Miêu dọa mất mật đi.”

Thu Vãn liên tục thưa vâng.

Thục phi lại thở dài một hơi, nói: “Muội và bổn cung đều tiến cung năm Thiên Hà thứ nhất, cho tới bây giờ đã gần 6 năm rồi.”

Thu Vãn gật đầu: “Đúng vậy.”

“Thời gian bổn cung và muội ngốc trong hậu cung là như nhau, tất nhiên có rất nhiều việc chúng ta đều nhìn rõ ràng. Hôm nay Hoàng Thượng sủng ái người này, ngày mai sủng ái người nọ, tuy nhiên người đáng tin cậy nhất vẫn là người bên cạnh mình.”

Thu Vãn không hiểu lắm, chần chờ hỏi: “Ý của Thục phi nương nương là?”

“Bổn cung cũng không có ý gì, hiện giờ muội được Ngự Miêu coi trọng, Hoàng Thượng đối với muội sủng ái có thêm, nhưng ta và muội đều biết tuổi thọ của mèo có hạn, Ngự Miêu cũng không sống được bao lâu, mà sự sủng ái của Hoàng Thượng lại càng như thế, có lẽ ngay cả một ngày Ngự Miêu cũng không đợi được. Vào thời điểm này năm ngoái, Tĩnh phi rất được sủng ái, con mèo của nàng ta cũng vậy, nhưng hôm nay Tĩnh phi bị cấm túc, không biết tới khi nào mới có thể ra ngoài, có lẽ thời điểm ra ngoài Hoàng Thượng cũng quên nàng ta rồi.” Nhắc tới Tĩnh phi, Thục phi sâu kín thở dài một hơi.

Thu Vãn bất chợt nhớ tới chuyện đó.

Sau chuyện mèo bị bệnh, không chỉ riêng Tĩnh phi bị cấm túc mà ngay cả Thục phi cũng bị trừng phạt. Nàng mơ hồ nhớ hình như Hoàng Thượng phạt Thục phi cấm túc ba tháng, Thu Vãn không hay chú ý tới những chuyện đó, nhưng hiện tại tính ra còn chưa hết thời hạn ba tháng mà Thục phi đã có thể bước chân ra khỏi Bích Tú Cung. Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì khiến Hoàng Thượng giải trừ cấm túc trước thời hạn cho Thục phi.

Thu Vãn nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại liên tục đồng ý với lời nói của Thục phi.

Thục phi vòng tới vòng lui, cuối cùng cũng vòng tới nơi mà Thu Vãn muốn biết.

Thục phi ra vẻ lơ đãng nói: “Bên trong hậu cung, muốn hỏi thứ gì có thể đảm bảo địa vị, e rằng cũng chỉ có hoàng tử mà thôi.”

“Hoàng tử?!” Thu Vãn hít hà một hơi, kinh ngạc bưng kín miệng mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phản ứng của nàng quá mức khoa trương, Thục phi vội vàng ra hiệu bằng mắt cho nàng, ý đồ muốn nàng trấn tĩnh lại. Thục phi nhìn xung quanh, dường như lo lắng sợ Huệ tần nghe thấy.

Thu Vãn che miệng, đôi mắt trừng đến tròn xoe, qua một hồi lâu cuối cùng mới bình tĩnh trở lại.

Nàng hạ giọng, không dám tin tưởng hỏi: “Thục phi nương nương, ngài muốn mang long thai sao?!”

“Đương nhiên bổn cung không nói chính mình.” Thục phi che miệng, nhìn nàng bằng ánh mắt oán trách: “Hiện giờ bổn cung là một trong tứ phi, sinh hoạt trong hậu cung này có gì phải lo lắng? Người bổn cung nói chính là muội.”

Thu Vãn dùng sức lắc đầu, vội vàng xua tay phủ nhận nói: “Có mang long thai hay không đều do Hoàng Thượng định đoạt, đó đâu phải chuyện tần thϊếp có thể quyết định? Thục phi nương nương, không phải ngài không biết, canh tránh thai này đều do người bên cạnh Hoàng Thượng người nhìn chằm chằm, mệnh lệnh của Hoàng Thượng sao có thể cự tuyệt?”

“Đương nhiên không phải bổn cung muốn muội cự tuyệt, hiện giờ muội đang được sủng ái, Hoàng Thượng cũng rất thích muội, chỉ cần muội cầu xin Hoàng Thượng một câu, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ nguyện ý để muội mang long thai.” Thục phi che môi, đè thấp thanh âm, giống như ngượng ngùng nhưng thực ra lại lặng lẽ nói với nàng: “Hiện giờ thánh quyến của muội đang mạnh, Hoàng Thượng đương nhiên cũng sẽ nguyện ý sủng muội. Nếu không tranh thủ mang thai, chờ Hoàng Thượng có niềm vui mới, lúc đó muội muốn cũng không được.”

Thu Vãn trừng to mắt, không trả lời, trên mặt thể hiện sự do dự giống như đã nghe lọt ý kiến của Thục phi.

Thấy thế, Thục phi lại nói: “Muội ngẫm lại mà xem, nếu muội thật sự mang thai, lại sinh hạ một vị hoàng tử, mẫu bằng tử quý, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ càng thêm sủng ái muội. Cho dù không còn sủng ái, nhưng có hoàng tử ở bên, cuộc sống của muội cũng không quá khó khăn. Muội có thể tưởng tượng, qua một đoạn thời gian nữa sẽ có tú nữ mới tiến cung, những tú nữ đó đều trẻ trung xinh đẹp, muội đã vào cung 6 năm rồi, tính ra thì muội cũng là người lớn tuổi nhất trong hậu cung.”

Nét do dự trên mặt Thu Vãn càng rõ ràng hơn.

“Nếu, nếu không phải hoàng tử……”

“Nếu là công chúa thì đó cũng là hài tử đầu tiên của Hoàng Thượng, đối với Hoàng Thượng mà nói đương nhiên ý nghĩa sẽ không hề tầm thường.” Thục phi ý vị thâm trường nói: “Bổn cung chỉ nói với muội vậy thôi, không phải một hai ép muội làm như lời ta nói.”

Thu Vãn hoảng hốt đáp lời.

Thấy nàng thất thần không rảnh nghe lời mình nói, Thục phi nhanh chóng đứng dậy rời đi để lại một mình Thu Vãn yên lặng ngẫm nghĩ.

Thục phi vừa đi, nét do dự và hoảng hốt trên mặt Thu Vãn dần dần biến mất, bộ dáng không một chút động tâm.

Nàng ngồi tại chỗ trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được, vội vã chạy tới chủ điện tìm Huệ tần, nói những lời Thục phi vừa nói cho Huệ tần nghe.

“Nàng ta xúi giục muội cầu xin Hoàng Thượng một vị hoàng tử?” Huệ tần phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, chẳng hề để ý nói: “Nếu dễ dàng mang thai như vậy, hoàng tử hoàng nữ đã sớm chạy loạn trong hậu cung rồi. Nhiều năm như vậy, hậu cung không xuất hiện bất cứ một hài tử nào, ý tứ Hoàng Thượng chẳng lẽ muội còn không rõ?”

“Muội đương nhiên rõ ràng.” Thu Vãn do dự: “Chuyện Hoàng Thượng không muốn phi tần mang thai là chuyện mà cả hậu cung đều biết, tất nhiên Thục phi nương nương cũng hiểu đạo lý này, nhưng ngài ấy lại không ngừng khuyến khích muội đi cầu xin Hoàng Thượng, rốt cuộc ý tứ của ngài ấy là gì?”

Huệ tần liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Còn có thể là ý tứ gì? Một khi muội mở miệng Hoàng Thượng chắc chắn sẽ tức giận, liệu muội còn có thể nhìn thấy ngày mai hay không thì khó mà nói được.”

Thu Vãn: “……”

Thu Vãn giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt trêu ghẹo của Huệ tần.

Thu Vãn: “……”

Thu Vãn dậm chân, đỏ mặt chạy đi.

Huệ tần không quên chuyện này, như thường lệ tới thời điểm báo cáo tình hình trong cung cho Tiêu Vân Hoàn, Huệ tần thuận miệng nhắc tới.

Việc này rơi vào trong tai Tiêu Vân Hoàn, liền biến thành……

“Nàng ấy muốn mang thai hài tử của trẫm?” Động tác gõ bàn của Tiêu Vân Hoàn chợt khựng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
« Chương TrướcChương Tiếp »