Chương 93: Chương 93:

Thu Vãn ghé vào bàn, cái đuôi sau lưng vung tới vung lui, nàng vươn móng vuốt chạm chạm vào hộp đồ ăn trước mặt, lại lười biếng ngáp một cái.

“Meo ~”

Tiêu Vân Hoàn thật cẩn thận di chuyển hộp đồ ăn tới nơi mà nàng không thể với tới, sau đó mới dặn dò nói: “Ngọc Cầu, ngươi cẩn thận một chút, ngươi là một con mèo, không phải thứ gì cũng có thể ăn, đặc biệt là cái này…… đây là đồ thỏ tinh đưa tới, ngươi tuyệt đối không thể đυ.ng vào.”

“Meo ~”

Thu Vãn kêu một tiếng, đứng dậy dẫm lên lớp lót thịt mềm mại đi sang một đầu khác cách xa hộp đồ ăn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc này Tiêu Vân Hoàn mới an tâm.

Ngay sau đó, khẩu khí mà hắn vừa thở ra lại bị hít ngược trở về, vẻ mặt tiếp tục cẩn thận nhìn hộp đồ ăn trước mắt. Sau một hồi hắn mới duỗi tay ra, nhưng trước khi đυ.ng tới hộp đồ ăn lại giật mình rút trở về, cao giọng nói: “Cao Bình Sơn.”

Cao công công đứng bên cạnh lập tức bước lên.

Tiêu Vân Hoàn chỉ vào hộp đồ ăn nói: “Mở nó ra cho trẫm.”

Cao công công đồng ý, duỗi tay mở chiếc nắp hộp ra.

Ngay khi nắp hộp được mở ra, mùi hương được chất chứa bên trong lập tức bay ra ngoài, hương thơm ngọt ngào của mùi hoa quế nhanh chóng khuếch tán trong không khí. Tiêu Vân Hoàn hít hít cái mũi, nhanh chóng nói: “Đậy lại.”

Nắp hộp đồ ăn nhanh chóng được đậy trở lại, mùi thơm của hoa quế cũng bị khóa chặt ở bên trong, chỉ là mùi hương còn sót lại vẫn đang vất vưởng bên trong không khí khiến người ta không có cách nào xem nhẹ.

Tiêu Vân Hoàn trầm mặc trong chốc lát, lại nói: “Lấy cho trẫm một đôi đũa tới đây.”

Cao công công nhanh chóng lấy đũa ngự dụng cho hắn.

Hộp đồ ăn được mở nắp lần thứ hai, hắn dùng đũa cẩn thận chạm vào, sau đó chọc chọc, cắm vào chiếc lỗ nhỏ được gạo nếp lấp đầy, sự kết dính của gạo nếp khiến cho chiếc đũa hơi khó rút ra. Lúc này Tiêu Vân Hoàn mới gắp một miếng bánh gạo nếp ngó sen bỏ vào miệng.

Vẫn là hương vị ban ngày nếm được, thậm chí so với ban ngày thì càng xuất sắc hơn vài phần.

Đĩa gạo nếp ngó sen ban ngày do Kim Đào làm, đây là lần đầu tiên Kim Đào làm món này, hình thức không quá đẹp, hương vị cũng không phải cực kỳ xuất sắc. Tuy nhiên hộp bánh trước mắt lại do Tình Hương làm, Tình Hương đã từng làm qua vô số lần, kinh nghiệm phong phú, động tác thuần thục, tất nhiên hương vị cũng ngon hơn.

Hiện giờ thời tiết không lạnh, hộp đồ ăn có hiệu quả giữ nhiệt rất tốt, cho dù trì hoãn lâu như vậy, bánh gạo nếp ngó sen bên trong đã có phần nguội bớt nhưng hương vị vẫn vô cùng xuất sắc. Đây là món điểm tâm có thể ăn vào cả mùa nóng và mùa lạnh, bởi vậy Thu Vãn cũng không nóng nảy.

Nhìn thấy Hoàng Thượng cuối cùng cũng ăn hết miếng điểm tâm, lúc này Thu Vãn mới lắc lắc cái đuôi, lười biếng meo một tiếng.

Tiêu Vân Hoàn cực kỳ khắc chế bản thân, chỉ động đũa vài cái liền ngừng lại. Hắn buông đũa, ôm Thu Vãn vào trong ngực, vuốt lông cho nàng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Kỳ thật thỏ tinh kia cũng không có gì đáng sợ, đúng không Ngọc Cầu?” Tiêu Vân Hoàn như có điều suy tư nói: “Cho dù nàng thật sự là yêu quái thì cũng chỉ là một con thỏ tinh bình thường mà thôi, mặc kệ yêu thuật của nàng cường đại tới mức nào cũng không phải đối thủ của 3000 Ngự lâm quân, hơn nữa trẫm còn có ám vệ bảo vệ, nàng sẽ không dễ dàng hại được trẫm.”

“Meo ~” Thu Vãn vươn móng vuốt, không nặng không nhẹ vỗ hắn một cái.

Hoàng Thượng, ngài suy nghĩ quá nhiều rồi.

Ta mới không phải thỏ tinh gì đâu.

“Đúng rồi, thỏ tinh kia vụng về như thế, trẫm là chân long thiên tử, nàng nhất định không thể làm tổn thương trẫm được.” Tiêu Vân Hoàn vừa lòng nói.

Thu Vãn nhớ tới những thoại bản ngày thường mình hay xem, trong đó không thiếu những câu chuyện liên quan tới yêu quái và đạo sĩ, hình như hoàng đế thật sự có chân long hộ thể, yêu quái không thể tới gần.

Từ từ…… Bệ hạ! Ngài đang nói ai vụng về đấy!

Thu Vãn hung dữ hướng về phía hắn meo một tiếng, ngữ khí vô cùng hung ác.

Tiêu Vân Hoàn vuốt lông nàng, khóe mắt thoáng nhìn thấy Cao công công đang xách hộp đồ ăn đi ra ngoài, hắn vội vàng gọi người lại.

Cao công công cung kính cúi đầu: “Bệ hạ, đồ Thu quý nhân đưa tới nên xử trí như thế nào?”

Tiêu Vân Hoàn do dự, nói: “Trước cứ để đây đi.”

“Ngày mai bệ hạ còn muốn ăn nữa?”

“…… Ngày mai lại nói.”

Cao công công nhận lệnh, lại giao cho tiểu cung nữ bảo nàng cất đi. Chờ ngày mai, bệ hạ nhất định sẽ nhắc tới hộp điểm tâm này.

Tiêu Vân Hoàn ôm mèo trắng, sờ bộ lông mềm mại trên lưng nàng, miệng lải nhải: “Ngọc Cầu, ngươi chỉ cần nghe lời trẫm nói là đủ rồi, ngươi là mèo của trẫm, trẫm chỉ gửi ngươi ở chỗ thỏ tinh kia, cho dù nàng có việc muốn nhờ ngươi, ngươi cũng không cần đáp ứng. Chiếc hộp đồ thức ăn kia thoạt nhìn còn lớn hơn người ngươi, nếu ngươi mệt mỏi thì phải làm sao bây giờ?”

“……”

Thu Vãn meo một tiếng.

Ngay cả chạm nàng cũng chưa chạm vào đâu, là Tình Hương xách theo hộp đồ ăn giao vào trong tay thị vệ, sau đó thị vệ một đường xách tới nơi này, nhiều lắm là mượn móng vuốt Ngọc Cầu đưa đi, không phải mọi chuyện đều đáp ứng như Hoàng Thượng nói, càng đừng nói tới có mệt hay không.

Tiêu Vân Hoàn thở dài: “Trẫm biết, nhất định là thỏ tinh kia làm yêu pháp mê hoặc ngươi, nếu không bình thường ngươi luôn không thích tiếp xúc với người lạ, vì sao cố tình khi gặp nàng liền muốn tới gần nàng, ngay cả Sửu Cầu cũng như vậy, nhất định các ngươi đã bị mê hoặc rồi.”

Thu Vãn: “……”

Thu Vãn xoay người, từ trong ngực hắn nhảy ra ngoài.

……

Qua mấy ngày, Tiêu Vân Hoàn lại lấy cớ tìm Ngọc Cầu để đến Bích Nguyệt Cung.

Thật không may, lần này Huệ tần không ở đây, bên trong Bích Nguyệt Cung chỉ có mình Thu Vãn là chủ tử, bởi vậy Thu Vãn đành thay Huệ tần ra đón tiếp hắn.

Vốn dĩ Tiêu Vân Hoàn muốn bỏ chạy, nhưng nhớ thương đĩa bánh gạo nếp ngó sen kia nên mới do dự nửa ngày, chần chờ dừng bước chân.

Hắn ngồi trong thiên điện của Thu Vãn, nâng chén trà, khẩn trương ngồi trên ghế, tầm mắt ngó một vòng trong phòng, miệng hỏi: “Vì sao hôm nay Ngọc Cầu không xuất hiện?”

Thu Vãn thuần thục trả lời: “Hôm nay Ngự Miêu không tới.”

Tiêu Vân Hoàn khô khốc ừm một tiếng, không biết nên nói gì, đành phải cúi đầu uống trà.

Hắn uống một ngụm, hai ngụm, ba ngụm…… khi lá trà trôi nổi rơi xuống đáy chén, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, buông ly muốn đứng dậy rời đi. Tuy nhiên hắn còn kịp đứng dậy, Thu Vãn đã cầm ấm trà lên rót đầy chén cho hắn.

Tiêu Vân Hoàn: “……”

Hắn lại phải nâng chén lên một lần nữa.

Nếu là trước kia, nhất định hắn sẽ có rất nhiều lời để nói, chỉ là hiện giờ hắn đang hoài nghi thân phận của người trước mắt, cho dù có nhiều lời hơn nữa, lúc này hắn cũng không nói ra được.

Tiêu Vân Hoàn cân nhắc một hồi mới mở miệng: “Nàng……”

Buổi tối ngày hôm đó, thật sự do trẫm nhìn lầm hay nàng đang che giấu thân phận?

Chuyện ma quỷ quả thực quá mức ly kỳ, mặc dù hắn đã nhiều lần khẳng định nhưng vẫn có chút không thể tin được.

Thu Vãn ngẩng đầu lên, không chớp mắt mà nhìn hắn, ánh mắt chuyên chú, chờ đợi câu hỏi của hắn.

Còn chưa kịp nói hết câu, trong lúc vô tình Tiêu Vân Hoàn thoáng nhìn thấy ánh mắt nàng, bên trong ánh mắt kia tràn đầy ái mộ và ướŧ áŧ. Không hiểu sao hắn lập tức nhớ tới mấy con thỏ trắng các công chúa từng nuôi dưỡng khi còn nhỏ, trắng trắng mềm mại, vừa nhỏ vừa yếu. Bóng dáng nho nhỏ rúc trong lòng bàn tay hắn run bần bật, một câu nói nặng cũng có thể dọa tới chúng.

Tiêu Vân Hoàn nghẹn họng, hắn không biết có nên nói hết câu hay không.