Thục phi vừa đi, Huệ tần lập tức đoạt lấy chiếc túi thơm kia.
“Huệ tần nương nương?” Thu Vãn kinh ngạc.
Huệ tần ném túi thơm lên bàn, nói: “Không biết bên trong thứ này là cái gì mà muội cũng dám nhận?”
“Thục phi nương nương cho muội, muội nào có đạo lý cự tuyệt.” Thu Vãn nói: “Hơn nữa Thục phi nương nương là người tốt.”
“Người tốt?” Huệ tần nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái: “Quan hệ giữa muội và Thục phi tốt như vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn lắc đầu, nàng nói lại chuyện Thục phi giúp nàng giải vây trong bữa tiệc cung yến cho Huệ tần nghe.
Nàng sống ở Bích Tú Cung lâu như vậy, vẫn chưa từng rời khỏi đó, người trong Bích Tú Cung có bộ dáng gì, nàng cũng coi như gián tiếp hoặc trực tiếp nhìn rõ ràng. Trước khi nàng dọn đi, Liễu thường tại là rêu rao nhất, vài vị quý nhân thường tại khác cũng sẽ trong tối ngoài sáng chèn ép nàng vài lần. Tuy nhiên bởi vì Thục phi tính cách nhu nhược nên mới không quản chuyện này, thỉnh thoảng sẽ ra tay giải vây giúp Thu Vãn, bởi vậy ấn tượng mà Thu Vãn về Thục phi mới tốt như thế .
Đương nhiên, người có thể bò đến phi vị, thủ đoạn tất nhiên sẽ không thấp. Thế nhưng Thu Vãn tiến cung nhiều năm như vậy, nghe qua không ít loại bát quái bên trong hậu cung, đặc biệt bên cạnh nàng còn có Tình Hương rất giỏi đưa chuyện. Bát quái về ba vị phi tử kia nàng dù nhiều dù ít đều đã từng nghe qua, duy chỉ có chuyện về Thục phi là nàng chưa từng nghe thấy. Tứ phi cũng phân thành cao thấp, Thục phi chính là người chịu nhiều chèn ép và châm chọc nhất trong ba vị còn lại.
Thu Vãn nói ra suy nghĩ của mình, nàng nhớ ơn Thục phi ra tay tương trợ, lại nói Thục phi cũng chưa từng hại nàng, hơn nữa còn có năm sáu năm tình nghĩa sống chung tại Bích Tú Cung, chính vì thế ấn tượng của nàng đối với Thục phi cũng coi như khá tốt.
Huệ tần lại hừ một tiếng, cực kỳ ghét bỏ: “Chỉ như vậy, rốt cuộc bao năm qua muội sống trong cung này bằng cách nào vậy?”
Thu Vãn mờ mịt cảm thấy ủy khuất.
“Chẳng lẽ Huệ tần nương nương biết chuyện về Thục phi nương nương? Muội không biết……” Thu Vãn đè thấp thanh âm, thật cẩn thận hỏi: “Gương mặt thật của Thục phi nương nương?”
Huệ tần nghẹn họng, không nói nên lời.
Mặc dù nàng làm tai mắt cho Hoàng Thượng đã nhiều năm, nhưng nàng đúng là không biết bản tính thật sự của Thục phi có giống như vẻ nhu nhược bên ngoài của nàng ta hay không. Tuy nhiên nàng đã từng chứng kiến rất nhiều việc xấu xa bên trong hậu cung, đối các vị phi tử nàng đều có tâm phòng bị, bởi vậy mới không tin vào những vẻ thuần khiết vô tội mà đám phi tần đó thể hiện ra ngoài.
“Nếu Huệ tần nương nương không biết, vậy cũng không thể oan uổng Thục phi nương nương nha.” Thu Vãn nhỏ giọng nói: “Nói không chừng Thục phi nương nương thật sự yêu thích Ngự Miêu, cho nên mới tặng cái túi thơm này cho muội.”
Huệ tần hừ một tiếng, không nói gì.
“Kim Đào.” Nàng cầm túi thơm trên bàn, nói: “Đi kiểm tra một chút, xem chiếc túi thơm này có điểm nào khác so với túi thơm của Tĩnh phi hay không.”
Kim Đào nhận lệnh, nhanh chóng cầm túi thơm ra ngoài.
Thu Vãn không phản đối, nhìn Kim Đào cầm túi thơm đi ra ngoài.
“Lúc này muội không đứng về phía Thục phi nữa?” Huệ tần hừ hừ nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn thành khẩn: “Cho dù Thục phi nương nương không có vấn đề gì, nhưng cái túi thơm này có vấn đề hay không lại không nhất định. Huệ tần nương nương, nói như thế nào thì muội cũng sống ở hậu cung này năm sáu năm, biết không ít vị nương nương sẽ mượn đao gϊếŧ người đấy.”
Sẽ ra sao nếu Thục phi và Tĩnh phi có lòng tốt đưa túi thơm tới đây, nhưng lại bị người có tâm đánh tráo?
Thu Vãn không dám đánh đố.
Huệ tần: “……”
“Sao lúc này muội lại thông minh thế?” Huệ tần: “Thôi, chờ Kim Đào kiểm tra xong, tự nhiên sẽ biết túi thơm này có vấn đề gì hay không.”
Thu Vãn nhắc nhở: “Nói không chừng Tĩnh phi cũng sẽ xuống tay.”
“Ta biết, chuyện đó còn phải nhờ thái y điều tra.”
Lúc này Thu Vãn mới an tâm.
Kết quả điều tra chiếc túi thơm kia nhanh chóng được đưa tới tay Huệ tần, chiếc túi thơm Thục phi đưa tới giống như đúc chiếc túi thơm Tĩnh phi tặng cho mọi người bên trong hậu cung. Lo lắng trường hợp Tĩnh phi sẽ xuống tay cho nên thái y cũng lấy thành phần dược liệu bên trong túi thơm ra phân tích. Bên trong túi thơm chỉ có hoa cỏ bình thường, cộng thêm chút thảo dược có tác dụng an thần, cho dù là mèo dùng hay người dùng hiệu quả đều rất tốt.
Lúc này Thu Vãn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đây là túi thơm đưa cho mèo dùng, hầu hết mọi người sau khi nhận được liền trực tiếp đặt bên cạnh ổ mèo. Thu Vãn cũng vậy, chỉ là ngày thường Ngự Miêu ít khi xuất hiện, sau khi Thu Vãn biến thành mèo liền đến chỗ Hoàng Thượng, cho nên cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Cách mấy ngày, Thu Vãn đã sớm quên sạch sự tình liên quan đến chiếc túi thơm rồi thì Huệ tần lại bỗng nhiên nhắc lại.
“Muội treo chiếc túi thơm kia ở nơi nào?”
“Bên cạnh ổ mèo.” Thu Vãn mờ mịt hỏi: “Huệ tần nương nương, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Chuyện thì không có……” Huệ tần chần chờ một chút, lại nhỏ giọng hỏi: “Ngọc Cầu có thích cái túi thơm kia không?”
Thu Vãn: “……”
“Huệ tần nương nương?”
Huệ tần nhìn trái nhìn phải, lén lút lấy trong ngực ra một chiếc túi thơm. Chiếc túi thơm này được làm từ tơ lụa tốt nhất, vấn đề duy nhất chính là đường may xiêu xiêu vẹo vẹo, cực kỳ khó coi.
“Huệ tần nương nương? Đây là?”
Huệ tần khụ một tiếng, ngượng ngùng nói: “Ta làm.”
Thu Vãn kinh ngạc nhìn nàng: “Huệ tần nương nương, vì sao ngài lại làm cái này?”
Phải biết rằng, ấn tượng của Huệ tần ở trong mắt nàng luôn luôn là người chỉ biết giơ đao múa kiếm, bất luận chuyện gì cần sự tinh tế một chút thôi cũng sẽ khiến Huệ tần nhíu mày, tới nay nàng mới biết thế nhưng Huệ tần còn biết may vá.
“Ta đương nhiên sẽ không.” Huệ tần hạ thấp giọng: “Nhưng ta nhờ Kim Đào hỏi thăm một vòng, nói sau khi những con mèo đó nhận được túi thơm chúng đều rất thích thú. Mỗi ngày đều đeo túi thơm bên người, so với các món đồ chơi thì còn được yêu thích hơn. Cho nên ta dặn dò Kim Đào hỏi thăm một phen, thì ra bên trong túi thơm kia, thế nhưng lại có một loại thực vật mà mèo rất thích.”
“Thực vật gì?”
Huệ tần đè thấp thanh âm nhưng vẫn khó ngăn chặn để kích động trong lòng: “Cỏ bạc hà!” (Đó là catnip, ai không biết có thể tra nhé)
“……”
“Chiếc túi thơm kia chỉ sử dụng một chút.” Huệ tần vươn ngón tay khoa tay múa chân, tỏ vẻ thật sự chỉ có một chút: “Mới một xíu như vậy đã đủ khiến mấy con mèo kia thần hồn điên đảo, muội nói xem, nếu trên người ta lúc nào cũng mang theo cỏ bạc hà, chẳng phải Ngọc Cầu sẽ cả ngày chạy theo phía sau ta hay sao?”
“……”
Thu Vãn dời ánh mắt xuống túi thơm trong tay Huệ tần.
“Cái này……”
“Muội đoán không sai.” Huệ tần đắc ý nói: “Ta đặc biệt phân phó Kim Đào tìm cỏ bạc hà về cho ta, bên trong chiếc túi thơm này, không phải dược liệu an thần gì, tất cả đều là cỏ bạc hà!”
“……”
“Có chiếc túi thơm này, khẳng định Ngọc Cầu sẽ chạy đến chỗ ta mỗi ngày, ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ bị Ngọc Cầu ném ra sau đầu.” Tưởng tượng đến cảnh tượng này, Huệ tần lập tức kích động: “Sau này người Ngọc Cầu thích nhất chính là ta, nó chỉ là mèo của một mình ta. Vì chiếc túi thơm này mà ta còn đặc biệt đi tìm Kim Đào học may vá, chưa kể đến bị kim đâm còn rất đau đấy.”
Thu Vãn chú ý tới, trên đầu ngón tay Huệ tần có vài miệng vết thương, có lẽ đều do quá trình may túi tiền để lại.
Thu Vãn vừa cảm động, vừa không còn lời nào để nói, nàng hơi hé miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Nàng liếc mắt nhìn chiếc túi thơm kia, không biết có phải do nàng chưa biến thành mèo hay không, chiếc túi thơm kia đối với nàng mà nói, một chút lực hấp dẫn cũng không có.