Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 67: Chương 67:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau, thời điểm Tiêu Vân Hoàn xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt hắn nhiều thêm hai dấu chân mèo.

Lần này vết cào Ngự Miêu để lại sâu hơn lần trước một chút, ngay cả thuốc mỡ của Vương thái y cũng không có tác dụng, rất nhiều người đều trộm nhìn vết xước trên mặt hắn một cách vô cùng hiếm lạ.

Chuyện hắn bị mèo cào bị thương, chớp mắt liền truyền khắp toàn bộ hậu cung.

Thời điểm Thu Vãn nghe thấy tin tức này, Huệ tần đang ở bên cạnh, sau khi Kim Đào báo cáo xong, Huệ tần không một chút khách khí liền cười to thành tiếng. Bên trong tiếng cười tràn ngập sự vui sướиɠ khi người gặp họa, đối với Tiêu Vân Hoàn lại không có nửa phần tôn kính.

“Ngọc Cầu làm rất tốt, cào rất hay, thật sự quá tốt!” Huệ tần vui sướиɠ nói: “Từ lâu ta đã muốn đánh cho Hoàng Thượng một trận, chỉ vì hắn là Hoàng Thượng cho nên ta mới không dám xuống tay, hiện tại có Ngọc Cầu ở đây, thật ra nó đã giúp ta giải mối hận trong lòng.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thu Vãn vô cùng chột dạ, yếu ớt nói: “Hoàng Thượng không phải chủ tử của Huệ tần nương nương sao?”

“Chủ tử thì làm sao, Hoàng Thượng là tên quỷ hẹp hòi, ánh mắt nhỏ như vậy , ta đã sớm bị hắn hố không biết bao nhiêu lần rồi. Chỉ là nếu ta động thủ, ngay sau đó sẽ bị đám thị vệ bắt vào thiên lao, bằng không ta đã sớm trùm bao tải đánh cho Hoàng Thượng một trận rồi.” Huệ tần oán hận nói: “Hơn nữa bên người Hoàng Thượng vẫn luôn có người đi theo, hắn chưa từng đi một mình, ta muốn xuống tay cũng không được.”

Thế nhưng ngài còn từng suy xét qua hay sao!

Thu Vãn khϊếp sợ nhìn nàng.

Huệ tần khụ một tiếng, nghĩ đến loại chuyện này nói ra cho Thu Vãn nghe cũng không tốt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngọc Cầu đâu? Hôm nay Ngọc Cầu cũng không tới sao?”

“Hôm nay Ngự Miêu không tới.”

“Kỳ quái, nó cào rách mặt Hoàng Thượng như vậy, hiện tại chắc hẳn Hoàng Thượng đang nổi nóng, nó cũng không biết trốn đến bên này tránh nơi đầu gió, chờ Hoàng Thượng hết giận hãy trở về, bằng không nếu Hoàng Thượng lấy nó ra trút giận thì phải làm gì bây giờ?”

Thu Vãn chột dạ. Tối hôm qua sau khi nàng phát tính tình cào Hoàng Thượng xong, dưới sự kinh hoảng của mọi người, nàng đã lén lút chạy trở về, đến nay cũng không biết Hoàng Thượng phản ứng ra sao.

Buổi tối……

Thu Vãn tưởng tượng đến cảnh buổi tối còn phải đi tìm Hoàng Thượng, đáy lòng càng thêm hoang mang rối loạn.

Nàng giải thích với Huệ tần, lại giống như đang an ủi chính mình, nói: “Hoàng Thượng đối xử tốt với Ngự Miêu như vậy, khẳng định sẽ không trách phạt Ngự Miêu.”

“Cũng phải.” Huệ tần gật đầu tán đồng.

Không nhìn thấy sáng sớm tiểu thái giám đã đưa băng tới đây sao, cho dù tức giận Hoàng Thượng cũng vẫn đau lòng Ngọc Cầu, hắn chưa từng nghĩ tới việc trả thù hay để mặc nó bị nóng.

Thời điểm hai người đang nói chuyện, Kim Đào từ bên ngoài đi vào, khom người nói: “Nương nương, Thục phi nương nương tới.”

Huệ tần sửng sốt một chút, trong lúc xuất thần, Thục phi đã từ bên ngoài bước vào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thu Vãn vội vàng đứng dậy hành lễ, rồi lại được Thục phi đỡ lên.

“Thu thường tại đa lễ, nơi này cũng không có người ngoài, không cần hành đại lễ như vậy.” Thục phi che miệng cười nói, thái độ thân mật ngồi xuống bên cạnh các nàng. “Thu thường tại đã dọn khỏi Bích Tú Cung từ lâu, cũng không thấy muội trở về, ngược lại khiến bổn cung phải nhớ nhung.”

Thu Vãn nhịn không được nắm chặt khăn, khóe mắt chạm đến Huệ tần ngồi bên cạnh, lúc này mới coi như trấn định.

Nàng thấp giọng đáp: “Phiền Thục phi nương nương mong nhớ.”

Thục phi nhìn trái nhìn phải, nghi hoặc hỏi: “Sao không thấy Ngự Miêu đâu?”

“Ngự Miêu còn ở chỗ Hoàng Thượng chưa về.” Thu Vãn nhỏ giọng đáp.

Thục phi tiếc nuối: “Bổn cung chưa từng nhìn thấy chân dung thật sự của Ngự Miêu, quả thật quá đáng tiếc.”

Thu Vãn cúi đầu: “Sẽ có cơ hội.”

“Đúng vậy, bổn cung thường xuyên tới chỗ Thu thường tại chơi, chẳng phải có thể ngắm nhìn Ngự Miêu thêm vài lần sao.” Thục phi cười nói: “Hoàng Thượng đối xử với Ngự Miêu thật tốt, đặc biệt thưởng cho nó một cái băng bồn, băng cũng là Hoàng Thượng đưa tới đi?”

“Đúng vậy.”

“Quả nhiên, ở đây so với chỗ của ta còn mát mẻ hơn.”

Thu Vãn lại gật đầu đồng ý.

Thục phi thân mật nói chuyện với nàng, nói từ ngày nàng mới dọn vào Bích Tú Cung cho tới khi dọn ra khỏi Bích Tú Cung mới thôi, thái độ thân mật, phảng phất như trước nay quan hệ của hai người vẫn luôn thật khăng khít.

Thu Vãn không biết mục đích chuyến đi này của Thục phi là gì, chỉ có thể mờ mịt lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài câu.

Huệ tần mặt không biểu cảm ngồi bên cạnh, vừa nghe vừa lấy trái cây trên bàn, động tác nhanh nhẹn bỏ vào miệng, không phát ra một chút âm thanh. Duy chỉ có tầm mắt là vẫn dừng trên người Thục phi, chưa từng di dời.

Bị Huệ tần nhìn như vậy, cho dù Thục phi có giả bộ không quan tâm như thế nào thì cũng cảm thấy áp lực có chút lớn.

Không lâu sau, ánh mắt Thục phi chậm rãi chuyển sang người Huệ tần.

“Huệ tần muội muội cũng tới thăm Ngự Miêu?”

Huệ tần ậm ừ, vỗ vỗ vỏ hoa quả trên tay, lãnh đạm nói: “Đây là Bích Nguyệt Cung của muội, muội muốn đi đâu thì đi, chẳng lẽ không thăm Ngự Miêu thì muội không thể tới đây?”

Thục phi nghẹn một hơi, hốc mắt nhất thời ửng đỏ, bộ dáng nhu nhược: “Bổn cung không có ý này.”

Huệ tần lập tức quay đầu đi, không muốn nhìn vẻ mặt này của nàng ta.

Huệ tần tính cách tùy tiện, nàng khó chịu nhất là dáng vẻ này của Thục phi, mỗi lần nhìn thấy Thục phi nàng đều cảm giác toàn thân nổi đầy da gà. Nàng không phải Hoàng Thượng, cũng không phải nam nhân, nhìn thấy bộ dáng này của Thục phi sẽ không động tâm, cho dù Thục phi muốn thể hiện cũng thể hiện sai đối tượng rồi.

Trong lòng Huệ tần suy nghĩ, cùng là tính cách mềm yếu, mỗi lần nhìn thấy Thục phi cả người nàng đều không được tự nhiên, mà khi nhìn thấy Thu Vãn nàng lại cảm thấy vô cùng thuận mắt, ngay cả dưa hấu cũng nguyện ý chia cho Thu Vãn một nửa.

Tại sao ánh mắt của Hoàng Thượng lại kém như vậy, người như Thục phi mà cũng xứng ở vị trí phi vị?

Thấy thái độ Huệ tần lãnh đạm, sắc mặt Thục phi cứng đờ, đành phải vội vàng di dời ánh mắt.

Huệ tần bày ra bộ dáng không chào đón như vậy, cho dù trong lòng Thục phi có khó chịu cũng không dám thể hiện sự bất mãn của mình ra ngoài. Sau khi lôi kéo Thu Vãn nói vài câu chuyện phiếm, lúc này mới móc ra một chiếc túi thơm đặt vào trong tay Thu Vãn.

“Đây là cái gì?”

“ Tĩnh phi nương nương đưa.” Thục phi yếu ớt nói: “Nói là có lợi cho mèo, dặn chúng ta đặt nó bên cạnh ổ mèo, Tĩnh phi tặng cho mỗi cung một phần, mỗi phi tần nuôi mèo đều nhận được. Tuy nhiên Ngự Miêu thân phận đặc thù, Tĩnh phi không dám đưa tới, mèo của ta dùng mấy ngày rồi, nhận thấy tính tình thu liễm không ít, ta nghĩ tới Ngự Miêu nên mới đặc biệt xin Tĩnh phi một cái, tặng cho muội.”

Thu Vãn kinh ngạc, vội vàng nhận lấy: “Đa tạ Thục phi nương nương.”

“Là Tĩnh phi nương nương đưa, muội muốn cảm ơn thì cũng nên cảm ơn Tĩnh phi nương nương mới đúng.” Thục phi khẽ cười.

Sau đó Thục phi đứng dậy cáo từ, trước khi đi, ánh mắt còn lưu luyến quét một vòng trong phòng, dường như đang tìm kiếm tung tích Ngự Miêu, thấy thật sự không tìm được, lúc này mới không cam lòng rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »