Thưởng miêu yến, đèn đuốc sáng trưng, những chú mèo đủ màu sắc hoa văn không chịu sự trói buộc của chủ nhân đang trốn ở nhiều nơi khác nhau trong góc bàn, đưa mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều xuất hiện những bóng tròn đầy lông.
Tiêu Vân Hoàn được tứ phi nghênh đón ngồi xuống ghế chủ vị. Sau khi ngồi xuống, hắn đưa mắt nhìn một vòng mới phát hiện khoảng cách giữa mình và tiểu thường tại kia có chút xa.
Thu Vãn đi theo Huệ tần ngồi xuống, Huệ tần luôn không kiên nhẫn tham gia mấy loại yến hội này, nàng chỉ cần ngồi ở một vị trí có thể thu hết toàn bộ tình huống trong yến hội vào đáy mắt là được, không cần giống các nương nương khác chỉ muốn ngồi ở vị trí bắt mắt, dễ thấy. Không biết là cố ý hay vô tình, vị trí tứ phi sắp xếp cho nàng cũng không được xem là quá gần, bởi vậy Huệ tần mừng rỡ nhẹ nhàng, tìm một góc ngồi xuống, mà đương nhiên Thu Vãn cũng đi theo ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tiêu Vân Hoàn nhìn thấy khoảng cách giữa hai người, không khỏi nhíu mày.
Hắn nghĩ thầm: Nếu thật sự thích trẫm, gặp được trẫm, đáng lẽ nàng cũng nên giống như các phi tần khác chủ động tiến lên, vì sao tới bây giờ vẫn ngồi xa như vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngồi xa như vậy, chỉ sợ ngay cả mặt mũi hắn cũng nhìn không rõ đi?
Lực chú ý của Tiêu Vân Hoàn dừng lại bên kia lâu hơn một chút.
Thục phi theo ánh mắt hắn nhìn qua thấy hai người Huệ tần và Thu Vãn, dừng một chút nàng ta mới nói: “Hoàng Thượng đang tìm Ngự Miêu sao?”
Tiêu Vân Hoàn nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng ta một cái, không đồng ý cũng không phủ nhận.
Thục phi tự nhận mình đoán đúng rồi.
Nàng ta che miệng kinh ngạc nói: “Đêm nay vì sao Thu thường tại không đưa Ngự Miêu tới đây, ngược lại khiến Hoàng Thượng đến không một chuyến.”
Phải biết rằng, các nàng mời Hoàng Thượng tới đây, chính là dùng tên tuổi của Ngự Miêu.
Mấy vị nương nương khác cũng sôi nổi gật đầu tán đồng.
Trong ngực Tĩnh phi ôm mèo nhỏ của mình, động tác mềm nhẹ vuốt ve lông trên lưng mèo, có chút kinh ngạc nói: “Thần thϊếp và mèo của thần thϊếp chỉ hận không thể lúc nào cũng dính cùng một chỗ, cho dù tới thưởng miêu yến, nơi này có nhiều mèo như vậy nhưng thần thϊếp vẫn luyến tiếc thả bảo bối của thần thϊếp xuống đất. Trong cung này bọn tỷ muội đều đưa mèo của mình tới, vì sao Thu thường tại lại không đưa Ngự Miêu tới đây?”
Ánh mắt Tiêu Vân Hoàn trầm xuống, lại nhìn về phía Thu Vãn.
Dưới sân, Thu Vãn đang cúi đầu chuyên tâm ăn điểm tâm trước mặt.
Hôm nay là thưởng miêu yến, nhóm ngự trù làm điểm tâm cũng tốn chút tâm tư, thậm chí còn làm điểm tâm thành hình dáng mèo nhỏ. Ví dụ như đĩa điểm tâm ở trước mặt Thu Vãn, bên ngoài là lớp bột gạo nếp màu trắng, ở giữa còn mơ hồ nhìn thấy lớp lót thịt màu hồng phấn, nhìn lướt qua thật sự rất giống đệm thịt dưới lòng bàn chân mèo.
Thu Vãn nhịn không được vươn tay, cẩn thận so sánh bàn tay mình với khối điểm tâm.
Tay nàng đương nhiên là tay người, tuy nhiên Thu Vãn vẫn còn nhớ rõ tay mèo của mình có bộ dáng gì, lớp lót thịt có màu sắc vô cùng phấn nộn đáng yêu. Ban đêm thời điểm nàng đến tẩm cung Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn lấy thuốc mỡ Vương thái y đặc biệt nghiên cứu ra để bảo dưỡng móng vuốt cho nàng. Thuốc mỡ trong suốt bao phủ lên lớp thịt phấn nộn, không biết có phải do ảo giác của Thu Vãn hay không, nàng cảm giác lòng bàn tay mình non mềm hơn trước kia rất nhiều.
Nàng nhìn bàn tay mình, nhất thời có chút mê mẩn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Huệ tần bên cạnh cắn một miếng điểm tâm hình chân mèo, thấy nàng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay bộ dáng si mê như vậy thì lập tức không nói nên lời.
“Muội thấy tay mình có gì đẹp à?”
Thu Vãn có chút ngượng ngùng thu tay trở về: “Muội đang nhớ tới Ngọc Cầu.”
“Đúng rồi, Ngọc Cầu.” Huệ tần cầm lấy một khối điểm tâm, đặt ở trước mắt cẩn thận quan sát: “Móng vuốt của Ngọc Cầu cũng đáng yêu giống khối điểm tâm này, không không không, phải là khối điểm tâm không đáng yêu bằng một phần vạn móng vuốt của Ngọc Cầu. Muội đã nhìn thấy móng vuốt của Ngọc Cầu chưa?”
Vừa rồi nàng còn nhìn chằm chằm đấy.
Thu Vãn gật đầu.
Huệ tần hưng phấn nói: “Lúc trước Ngọc Cầu còn vỗ lên mặt ta, móng vuốt nó thật mềm mại, sờ lên vô cùng thoải mái!”
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn gian nan gật đầu: “Đúng vậy.”
“Sau khi trở về, ta phải phân phó Kim Đào chạy tới Ngự Thiện Phòng, dặn dò ngự trù làm thật nhiều điểm tâm hình móng vuốt của Ngọc Cầu.” Huệ tần chỉ vào một điểm tâm hình dạng khác, nói: “Xem màu sắc và hoa văn này đi, có lẽ bọn họ dựa theo mèo của Tĩnh để làm, con mèo màu vàng của Tĩnh phi sao có thể cao quý đáng yêu như Ngọc Cầu.”
Thu Vãn lại gian nan gật đầu: “Nương nương nói đúng.”
Cũng may, Huệ tần không có ý định tranh luận quá nhiều với nàng về điểm đáng yêu của Ngự Miêu, nói xong những lời đó Huệ tần nhanh chóng di dời lực chú ý.
Lúc này Thu Vãn mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình huống bên này của nàng đương nhiên cũng bị những người khác thu vào mắt.
Nhìn bộ dáng hai người hứng thú bừng bừng với số điểm tâm trên bàn, ánh mắt Tiêu Vân Hoàn khẽ nhúc nhích, tầm mắt chậm rãi dừng lại trên mấy chiếc đĩa.
Lúc này hắn mới chú ý tới, điểm tâm trên bàn đặc biệt dựa theo bộ dáng các con mèo để làm.
Tiêu Vân Hoàn cầm lấy một miếng điểm tâm hình móng vuốt, trong lòng lập tức sinh ra vài phần hứng thú: “Cái này là ai làm?”
Tứ phi vui vẻ, Tĩnh phi giành trước đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, là chủ ý của thần thϊếp.”
“Chủ ý của nàng?”
Ba vị phi tử khác âm thầm cắn răng.
Tĩnh phi ôm mèo nhỏ trong lòng, khóe môi giương lên, đắc ý nói: “Thần thϊếp nghĩ, những điểm tâm ngày thường chúng ta hay ăn bộ dáng nghìn bài một điệu, nếu đổi thành hình dạng khác nói không chừng sẽ thú vị hơn. Cho nên thần thϊếp đặc biệt phân phó ngự trù làm theo kiểu dáng của mèo, bệ hạ ngài nhìn xem, điểm tâm trong tay ngài có phải rất giống móng vuốt mèo hay không?”
Vừa nói, một tay Tĩnh phi vừa nâng móng vuốt mèo nhỏ trong lòng mình lên, lớp lót thịt mềm mại lập tức xuất hiện trước mắt Tiêu Vân Hoàn. Mèo vàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, yếu ớt meo một tiếng với Tiêu Vân Hoàn.
Tiêu Vân Hoàn nhàn nhạt liếc mắt một cái, sau đó chuyển tầm mắt.
Hắn cẩn thận nhìn điểm tâm hình móng vuốt kia một lúc lâu, rồi lại lắc lắc đầu.
“Không giống.”
Nụ cười trên mặt Tĩnh phi bỗng dưng bị đông cứng, tam phi bên cạnh không nhịn được che miệng bật cười.
Tiêu Vân Hoàn thất vọng thả miếng điểm tâm kia trở lại đĩa.
Điểm tâm này nào có đáng yêu bằng một phần vạn móng vuốt của Ngọc Cầu.
Mỗi ngày hắn đều giúp Ngọc Cầu bảo dưỡng móng vuốt, thuốc mỡ được bào chế từ những dược liệu tốt nhất, một hũ nhỏ như vậy nhưng lại có giá trị liên thành. Dưới sự chăm sóc cẩn thận của hắn, móng vuốt của Ngọc Cầu đã non mềm hơn lúc ban đầu không ít. Móng vuốt mà hắn tỉ mỉ bảo dưỡng, một miếng điểm tâm thông thường sao có thể so sánh?
Lớp gạo nếp kia không trắng như lông của Ngọc Cầu, móng vuốt màu phấn hồng kia cũng không bì kịp sự đáng yêu của Ngọc Cầu, ngay cả một phần vạn điểm tương tự cũng không bắt chước thành công, thật sự quá vụng về.
Tiêu Vân Hoàn thở dài trong lòng, ánh mắt lại nhịn không được mà nhìn về phía Thu Vãn.
Bắt chước vụng về như vậy, thế nhưng nàng lại ăn uống vô cùng vui vẻ, chẳng lẽ mấy miếng điểm tâm này còn hấp dẫn hơn cả trẫm?
Tiêu Vân Hoàn hừ một tiếng, bộ dáng buồn bực không vui.