Bên trong hậu cung, vị trí Hoàng Hậu còn trống, mấy năm trước Thái Hậu cũng đã qua đời, mà cung vụ do bốn vị nương nương đồng thời quản lý, cho nên chuyện sớm tối thưa hầu mỗi ngày chỉ cần thực hiện với chủ điện nương nương là được rồi.
Trước kia thời điểm Thu Vãn còn ở Bích Tú Cung, sáng nào nàng cũng phải đi thỉnh an Thục phi nương nương. Mỗi lần đi thỉnh an, bên trong lời nói của các vị nương nương đều cất giấu đủ loại ngáng chân, Thu Vãn chỉ ngồi nghe thôi cũng cảm thấy sợ hãi. Hiện giờ nàng dọn tới Bích Nguyệt Cung, Huệ tần là người không câu nệ tiểu tiết, mà Bích Nguyệt Cung chỉ có hai người bọn họ, bởi vậy ngay cả thỉnh an cũng đều được miễn. Tính tình Huệ tần luôn chan hoà, ở trong Bích Nguyệt Cung, núp dưới cánh chim của Huệ tần nương nương, Thu Vãn đã gần như quên mất tình cảnh nước sôi lửa bỏng tại Bích Tú Cung.
Ngày đó Huệ tần chỉ thuận miệng nhắc tới, ăn xong dưa mật cũng không ai để chuyện này vào trong lòng.
Chỉ là nàng không đi tìm phiền toái thì phiền toái cũng sẽ tự tới tìm nàng.
Bốn vị nương nương thường xuyên lấy các loại cớ để mở tiệc, sọt dưa mật Hoàng Thượng đưa tới kia mới ăn hết một nửa, Huệ tần đã nhận được thiệp mời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thưởng miêu yến (*).” Huệ tần tiện tay ném thiệp lên bàn, không để ý lắm nói: “Ta không nuôi mèo, loại chuyện này tới tìm ta làm gì?
(*):giống như thưởng hoa yến, thì thưởng miêu yến có thể hiểu là bữa tiệc ngắm mèo, nhưng để như vậy nghe nó không sang, nên ta sẽ để nguyên nhé!
Kim Đào nhặt thiệp mời lên, mở ra đọc cẩn thận, lúc này mới đưa cho Thu Vãn ngồi bên cạnh: “Chắc hẳn là đặc biệt mời Thu thường tại.”
“Ta?” Thu Vãn mờ mịt nhận lấy.
Thiệp mời do đích thân Thục phi viết, Thu Vãn ở Bích Tú Cung rất nhiều năm, đương nhiên có thể nhận ra chữ viết của Thục phi.
“Đoán chừng những nương nương đó nhìn trúng Ngọc Cầu.” Huệ tần nói: “Hiện giờ Ngọc Cầu chính là Ngự Miêu được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của muội, chỉ cần mời được Ngọc Cầu ra ngoài, như vậy Hoàng Thượng tất nhiên cũng sẽ tới, có lẽ đây chính là chủ ý của bọn họ.”
“Hoàng Thượng?”
“Dạo gần đây, Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, đã rất nhiều ngày không triệu các phi tần thị tẩm, bọn họ sốt ruột rồi.” Huệ tần thuận miệng nói: “Lấy cớ đưa Ngự Miêu tới đó, lại lấy danh nghĩa Ngự Miêu mời Hoàng Thượng đến, cái gì mà thưởng miêu yến, cuối cùng còn không phải là các vị nương nương tìm mọi cách tranh sủng.”
Thu Vãn gật đầu, lại chỉ vào dòng chữ cuối cùng trên thiệp nói: “Trong này nói, mặc kệ có mèo hay không có mèo, tất cả các vị nương nương đều có thể tham dự.”
Đoán chừng đang ám chỉ Huệ tần đi.
Huệ tần không nuôi mèo, hiện giờ Thu Vãn nương tựa dưới cánh chim của Huệ tần. Huệ tần không xuất hiện, nàng đương nhiên cũng sẽ lấy cớ cự tuyệt, nhưng nếu Huệ tần đi, Thu Vãn tất nhiên cũng có thể yên tâm tham dự.
Huệ tần hừ một tiếng, lại nói: “Đi, tại sao không đi, ta còn phải thay Hoàng Thượng nhìn cho rõ ràng rốt cuộc những vị nương nương đó định làm gì với bữa tiệc ngắm mèo này.”
Thân là một tai mắt có trách nhiệm, bất cứ động tĩnh gì bên trong hậu cung đều không thể buông tha. Nếu không phải bởi vì nhiệm vụ, mỗi lần các vị nương nương đó mở tiệc, nàng đều có thể lấy cớ trốn thoát, cần gì phải đợi tới khi bữa tiệc kết thúc mới rời đi.
Nếu không phải vì trách nhiệm nặng nề, Huệ tần chỉ hận mình không thể lôi tất cả các phi tần chuẩn bị yến hội ra hành hung một trận.
Thu Vãn khẩn trương: “Vậy Ngọc Cầu thì sao? Ngọc Cầu cũng phải qua đó sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng không có cách nào xuất hiện cùng lúc với Ngọc Cầu.
“Ngọc Cầu muốn đi thì đi, nếu nó không muốn đi thì không cần miễn cưỡng, chẳng lẽ còn có người dám trách móc nó?” Huệ tần hừ lạnh nói: “Mặc dù mèo là muội nuôi nhưng nó vẫn là mèo của Hoàng Thượng, nếu có điều gì bất mãn cứ trực tiếp đi tìm Hoàng Thượng nói đi, tùy tiện lấy cớ yêu cầu Ngọc Cầu xuất hiện, các nàng nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng rồi.”
Ngay cả nàng cũng không có biện pháp nhìn thấy Ngọc Cầu mỗi ngày đâu!
Những phi tần nói thấy liền thấy, làm gì có chuyện tốt như vậy?!
Lúc này Thu Vãn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thưởng miêu yến được ấn định vào buổi tối ngày hôm sau, vốn dĩ Thu Vãn chỉ muốn đi theo phía sau Huệ tần làm một người vô hình, không nghĩ tới Tình Hương lại trực tiếp lấy ra một thân xiêm y mới tinh.
“Chủ tử, đây là tơ lụa lúc trước Hoàng Thượng ban thưởng cho người, chủ tử nói muốn may y phục mới, nô tỳ nghĩ chủ tử định tham gia thưởng miêu yến nên đặc biệt đẩy nhanh hơn tốc độ, hiện giờ cũng xem như vừa kịp lúc.” Tình Hương vui vẻ nói: “Tơ lụa Hoàng Thượng ban thưởng đều là loại thượng hạng, đây chính là xiêm y tốt nhất của chủ tử.”
Những năm trước xiêm y của Thu Vãn đều sử dụng nguyên liệu theo phân lệ, tuy nhiên bởi vì phân vị thấp, nguyên liệu nàng nhận được cũng không được xem là quá tốt. Đồ Hoàng Thượng ban thưởng thì khác, ngay cả Huệ tần nương nương nhìn thấy cũng phải nói Hoàng Thượng ra tay hào phóng.
“Có y phục mới, chủ tử khẳng định sẽ xinh đẹp hơn các nương nương khác! Nô tỳ nghe nói Hoàng Thượng cũng đến đó, Hoàng Thượng nhất định sẽ chú ý tới chủ tử.”
Thu Vãn sờ sờ mặt, nói: “Không nhất định.”
Ở trong mắt Hoàng Thượng, nói không chừng nàng còn không có lực hấp dẫn bằng một con mèo đâu.
Tình Hương thở ngắn than dài mà lắc đầu, tuy nhiên vẫn kiên trì ép Thu Vãn mặc bộ xiêm y này vào, trang điểm chải chuốt cho nàng, sử dụng một thân kỹ thuật biến Thu Vãn thành bộ dáng áp đảo hoa thơm cỏ lạ, vẻ mặt Tình Hương hứng thú bừng bừng.
Tới thời gian, Thu Vãn đi tìm Huệ tần.
Huệ tần tùy tiện mặc một bộ xiêm y, nhìn thấy bộ dáng Thu Vãn ăn diện lộng lẫy như vậy, sửng sốt nói: “Muội……?”
“Là Tình Hương.” Thu Vãn bất đắc dĩ nói: “Một hai bắt muội phải mặc thành như vậy.”
Huệ tần tràn đầy kinh ngạc: “Ngày thường muội nên trang điểm nhiều hơn một chút, rõ ràng diện mạo rất xinh đẹp nhưng lại cố tình mặc giống nha hoàn của ta, muội còn không trang điểm nhiều bằng Kim Đào đâu.”
Thu Vãn hơi túng quẫn.
Ở trong phòng mình, nàng đương nhiên muốn được thoải mái nhất, không cần cắm trâm đầy đầu giống các nương nương khác, nhìn thôi đã thấy nặng rồi.
Nàng nhỏ giọng nói: “Dù sao Hoàng Thượng cũng không thích diện mạo này của muội.”
“Hoàng Thượng không thích?”
“Trong cung, tất cả mọi người đều biết Hoàng Thượng thích người lộng lẫy, phóng khoáng.” Thu Vãn có chút mất mát: “Diện mạo của muội khác xa với sở thích của Hoàng Thượng.”
Huệ tần ngạc nhiên: “Thì ra Hoàng Thượng thích kiểu người như vậy?”
“Huệ tần nương nương không biết?”
“Cho tới bây giờ ta chưng từng nghe thấy Hoàng Thượng nhắc đến chuyện này.” Huệ tần suy nghĩ một chút, khẳng định nói: “Tung tin vịt, khẳng định là tung tin vịt.”
Thu Vãn ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn không nghĩ ra được mình nghe được chuyện này từ đâu.
Nàng lại tò mò hỏi: “Huệ tần nương nương, ngài biết Hoàng Thượng thích dạng nữ tử gì sao?”
Huệ tần ngẫm nghĩ, nói: “Làn da trắng, đôi mắt lớn, mặt nhòn nhọn.”
“Ừm.”
“Lông thật dài.”
“Ừm…… Hả?”
“Móng vuốt mềm mại, xúc cảm khi sờ lên phải thật tốt.” Huệ tần hình dung: “Đúng rồi, đôi mắt phải màu xanh lam giống như đá quý.”
Thu Vãn 囧.
“Huệ tần nương nương, ngài đang miêu tả Ngự Miêu sao?”
“Ta cũng không phải con giun trong bụng Hoàng Thượng, ta nào biết Hoàng Thượng thích kiểu nữ tử nào.” Huệ tần bất đắc dĩ nói: “Ta vào cung làm tai mắt nhiều năm như vậy, thứ duy nhất mà Hoàng Thượng yêu thích chính là Ngọc Cầu, Ngọc Cầu là mèo cái, cũng coi như là nữ nhân đi?”
“……”
Người và mèo sao có thể giống nhau?
Thu Vãn đành phải bất đắc dĩ từ bỏ vấn đề này.
Nàng đi theo phía sau Huệ tần, một đường vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng cũng tới nơi tổ chức bữa tiệc.
Tất cả mọi người trong cung đều được mời đến, cho nên bữa tiệc cũng thập phần náo nhiệt, các phi tần đều ăn diện lộng lẫy, hầu hết trong ngực mọi người đều ôm một con mèo, tiếng mèo kêu vang lên không ngừng nghỉ. Thu Vãn phóng mắt nhìn lại, hoảng hốt nhớ tới thời điểm mình vừa mới biến thành mèo không bao lâu Hoàng Thượng cũng đưa nàng đến cuộc thi sắc đẹp dành cho mèo.
Lúc ấy cũng có vô số mèo tề tụ tại chính sảnh, tuy nhiên mục đích của mọi người khi tới tham gia cuộc thi đó cũng chỉ vì muốn lộ mặt trước mặt hoàng thượng, lung tung bỏ phiếu một hồi, cuối cùng Ngọc Cầu không hiểu sao lại trở thành con mèo đẹp nhất.
Thưởng miêu yến ngày hôm nay cũng là như thế đi.
Thu Vãn cúi đầu đi theo Huệ tần, sau khi ngồi xuống vị trí của mình liền bắt đầu phát ngốc.
Có nhiều mèo ở đây như vậy, còn có danh tiếng của Ngọc Cầu, nói không chừng Hoàng Thượng cũng sẽ tới đây đi?
Chỉ là Hoàng Thượng tới nơi này rồi, không nhìn thấy Ngọc Cầu cũng đừng nên thất vọng nha.
Đang nghĩ ngợi, bên tai bất chợt vang lên tiếng ồn ào, Thu Vãn ngẩng đầu nhìn lên, thấy thân ảnh màu vàng đang bước vào. Các phi tần lập tức đứng dậy tiếp đón, tiếng hành lễ thỉnh an không ngừng vang lên. Thu Vãn cũng vội vàng đứng dậy khom mình hành lễ từ xa với Hoàng Thượng, hành động của nàng không hề đáng chú ý.
Tiêu Vân Hoàn ngồi xuống ghế chủ vị trong sự vây quanh của các vị phi tần.
Trong sân, các loại mèo chạy đầy đất, tiếng meo meo vang mãi không dứt, còn có tiếng cười e ấp duyên dáng của các phi tần, quyện vào nhau tạo thành không khí có chút hỗn loạn.
Thu Vãn ngồi yên vị tại vị trí của mình, cũng giống như trước kia nàng an tĩnh đóng vai người vô hình, mặc cho Tình Hương ở phía sau dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép để nhìn nàng thì nàng vẫn chỉ khiêm tốn nhỏ giọng nói chuyện với Huệ tần.
Xa xa, dường như có một ánh mắt dừng lại trên người nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng đế: Nàng mặc loại vải ta thưởng cho nàng.
Hoàng đế: Cố ý mặc cho ta xem.
Hoàng đế: Nàng quả nhiên là thích ta.