Khi gặp lại Liễu thường tại, Thu Vãn theo bản năng đi ngược lại phương hướng nàng ta định đi.
Cái mông của mình bị các phi tần khác nhìn chằm chằm, đây là chuyện mà Thu Vãn nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, thế cho nên sau khi biến thành mèo, nàng gần như dùng tốc độ nhanh nhất, sợ bị Liễu thường tại thấy được sẽ bắt nàng đi ghép đôi cùng con mèo đực kia.
Thu Vãn sốt ruột chạy tới tẩm cung Tiêu Vân Hoàn, móng vuốt đảo nhanh như gió, vừa nhìn thấy bóng dáng Hoàng Thượng nàng lập tức đá chân sau, gần như phi thẳng vào trong ngực Tiêu Vân Hoàn. Thẳng đến khi được Hoàng Thượng ôm vào lòng, dựa đầu lên l*иg ngực ấm áp của hắn, lúc này Thu Vãn mới thở phào một hơi.
Nàng quyến luyến cọ cọ trong lòng Hoàng Thượng, cảm giác an toàn lập tức tràn đầy.
Tiêu Vân Hoàn cười nhẹ: “Vì sao hôm nay Ngọc Cầu dính trẫm như vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Meo ~”
Thu Vãn vươn móng vuốt, móc lên vai hắn, làm ra động tác giống như đang ôm cổ. Nàng hết xoa lại cọ, ngay cả khi Tiêu Vân Hoàn muốn buông nàng ra, nàng vẫn gắt gao ôm chặt không muốn buông tay.
Tiêu Vân Hoàn bất đắc dĩ, sủng nịch nói: “Nếu hôm nay Ngọc Cầu lưu luyến trẫm như vậy, trẫm đành phải miễn cưỡng ôm ngươi.”
“Meo ~”
Sửu Cầu lộc cộc chạy bước nhỏ lại gần, ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu nhìn về phía nàng kêu meo meo làm nũng, muốn nàng liếʍ lông cho nó như thường lệ.
Thu Vãn quay đầu lại liếc mắt nhìn nó một cái, sau đó tiếp tục vùi đầu vào trong ngực Hoàng Thượng.
Hôm nay nàng thật sự đã chịu đả kích, khẩn thiết cần bệ hạ an ủi, đành phải xin lỗi Sửu Cầu vậy.
Sửu Cầu không khóc, ngày mai ta sẽ liếʍ lông cho ngươi.
Thấy nàng không dao động, Sửu Cầu lại buồn bực kêu lớn: “Meo?”
Thu Vãn vẫn không nhúc nhích, hơn nữa còn giấu luôn đầu vào trong ngực Tiêu Vân Hoàn. Thấy thế, Tiêu Vân Hoàn nhấc chân nhẹ nhàng chạm vào Sửu Cầu, hừ hừ nói: “Hôm nay Ngọc Cầu là của trẫm, ngươi muốn chơi thì đi tìm Cao Bình Sơn chơi đi.”
Cao Bình Sơn nghe lời bước lên một bước, ngồi xổm xuống vươn đôi tay về phía Sửu Cầu. Bình thường thời điểm Thu Vãn chơi đùa cùng Hoàng Thượng, đều là Cao Bình Sơn chơi với Sửu Cầu.
“Meo ~” Sửu Cầu ủy khuất kêu một tiếng, thế nhưng hôm nay nó lại không nghe lời Tiêu Vân Hoàn, nó tránh bàn tay Cao Bình Sơn, tự mình chạy bước nhỏ nhắm mắt theo đuôi phía sau Tiêu Vân Hoàn, Tiêu Vân Hoàn đi tới nơi nào, nó liền theo tới nơi đó.
Tiêu Vân Hoàn cũng không ngăn cản, mặc kệ nó đi theo, chờ hắn ngồi xuống trước bàn ăn, Sửu Cầu cũng ngồi xổm xuống bên chân hắn, ngửa đầu ánh mắt trông mong chờ hắn thả mèo trắng xuống.
Điều khiến mèo sữa nhỏ thất vọng chính là, nó chờ rồi lại chờ, mèo trắng vẫn cứ nằm trong ngực nam nhân, ngay cả vuốt lông cũng không được vuốt chứ đừng nói đến việc xuống dưới liếʍ lông cho nó.
Bộ dáng mèo trắng khác thường như vậy, khiến Tiêu Vân Hoàn phát giác ra điều không thích hợp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn ôm Thu Vãn, bàn tay dịu dàng vuốt lông cho nàng, tay còn lại đút thịt gà cho nàng, thấy Ngọc Cầu ăn uống bình thường, sức ăn cũng không bị giảm bớt. Hắn cầm một miếng thịt gà quơ quơ trước mắt nàng, khi mèo trắng duỗi móng vuốt định lấy, hắn bất chợt di chuyển miếng thịt gà ra xa.
“Trẫm có một số việc muốn hỏi ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn trả lời, trẫm sẽ ban thưởng thịt gà cho ngươi.”
“Meo?” Thu Vãn mờ mịt chớp chớp mắt.
Tiêu Vân Hoàn hỏi: “Hôm nay ngươi dính người như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Meo?”
“Trẫm biết Ngọc Cầu thông nhân tính, nhất định có thể nghe hiểu trẫm đang nói gì.” Tiêu Vân Hoàn dịu dàng vuốt lông cho nàng “Ngày thường trẫm không thấy ngươi, thị vệ cũng không tìm được ngươi, không biết tình hình gần đây của ngươi thế nào, đã xảy ra chuyện gì. Trẫm cũng rất lo lắng cho ngươi, không biết ngươi đang ở đâu có an toàn hay không, trẫm không yên tâm.”
“Meo……”
Thu Vãn cảm động cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, vươn móng vuốt ôm lấy miếng thịt gà, bắt đầu gặm nhấm.
Nuốt xong miếng thịt gà vào bụng, lúc này nàng mới hướng về phía Tiêu Vân Hoàn cáo trạng: “Meo meo meo meo meo!” Bệ hạ! Có người nhớ thương mông mèo của ta!
“Từ từ, Ngọc Cầu, ngươi nói chậm chút.”
Thu Vãn hung dữ nhe răng: “Meo meo meo meo meo!” Chính là Liễu thường tại! Nàng ta muốn nhân lúc ngài không chú ý bắt ta đi! Còn có còn có! Thời điểm ta biến thành người, nàng ta cũng luôn bắt nạt ta!
Mặc dù tính tình Thu Vãn mềm mại, nhưng Liễu thường tại liên tục tìm nàng gây phiền toái nhiều lần như vậy, nàng cũng cảm thấy tức giận.
Liễu thường tại tuổi trẻ mạo mỹ, gia thế xuất chúng hơn nàng, mặc dù thời gian nhập cung không lâu nhưng cuộc sống còn tốt hơn lão nhân là nàng. Cùng là thường tại, nhưng luận địa vị trong cung nàng lại không bằng Liễu thường tại. Nàng ta thường xuyên tìm nàng gây phiền toái, nàng đều nhẫn nhịn, tránh né mọi chuyện, không dám cứng đối cứng cùng nàng ta. Thế nhưng cho dù như thế, Liễu thường tại vẫn nhìn nàng không vừa mắt như cũ, đặc biệt là sau khi Sửu Cầu nhận ra nàng, nàng ta đều trong tối ngoài sáng tìm nàng gây phiền toái, Thu Vãn nghẹn một bụng hỏa mà không có nơi nào để phát tiết.
Hiện giờ Hoàng Thượng an ủi nàng như vậy, nàng lập tức có tự tin nói tất cả những chuyện xấu xa mà Liễu thường tại hay làm với nàng ra ngoài.
Tuy nhiên…… cho dù nàng có cáo trạng với Hoàng Thượng thì Hoàng Thượng cũng nghe không hiểu.
Sau khi Thu Vãn kêu meo meo một hồi, cảm giác hỏa khí mình tích tụ nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng được xả ra ngoài, nàng kêu một tiếng thật dài, thở hồng hộc nằm bò xuống bàn.
Tiêu Vân Hoàn xụ mặt, nghiêm túc lắng nghe, chỉ là nét hoang mang trong mắt đã bán đứng hắn.
Tuy nhiên, nhìn bộ dáng kích động khác hẳn ngày thường của Ngọc Cầu, hắn có thể đoán ra được, Ngọc Cầu đang cáo trạng với hắn.
Tính tình Ngọc Cầu luôn rất tốt, ngày thường Sửu Cầu bò tới bò lui trên đầu nó, Sửu Cầu không biết nặng nhẹ, nhổ mất mấy sợi lông của Ngọc Cầu, hắn cũng không thấy nó tức giận như vậy, hiện giờ lại kích động thành bộ dáng này, vừa nhìn liền biết bị chọc tức không nhẹ.
Tiêu Vân Hoàn âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng, lại vội vàng kéo bát ngọc tới gần, lấy thịt gà đút cho nàng. Ăn xong lại vuốt lông cho nàng một phen, lấy đồ chơi ra chơi với nàng một lát.
Nằm trong ngực Hoàng Thượng, được Hoàng Thượng ôm ấp an ủi một hồi, tất cả những sợ hãi và giận dữ của Thu Vãn dường như đều biến mất. Sau khi chơi đùa mệt mỏi, nàng thoải mái nằm trong lòng Hoàng Thượng ngáy khò khè.
Nhìn mèo trắng hóa thành tàn ảnh lưu loát nhảy ra ngoài, không lâu sau, thị vệ bước vào đầy mặt hổ thẹn nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vẫn không đuổi kịp Ngự Miêu.”
Tiêu Vân Hoàn gật đầu: “Lui ra đi.”
Thị vệ đứng dậy định lui ra ngoài.
“Từ từ.” Tiêu Vân Hoàn hỏi: “Ban ngày các ngươi điều tra tung tích Ngọc Cầu, tìm đến đâu rồi?”
“Khởi bẩm bệ hạ, chúng thần vô năng, vẫn không tìm được tung tích Ngự Miêu.”
“Gia tăng nhân thủ, tập trung vào những nơi hẻo lánh trong cung, nhất định phải điều tra ra được ban ngày Ngọc Cầu đi đâu.”
Ngày thường không tìm thấy bóng dáng Ngọc Cầu, mặc dù hắn lo lắng sốt ruột, nhưng Ngọc Cầu không bị thương, ngoài mặt có vẻ êm đẹp nên hắn cũng yên tâm. Nhưng lần này lại khác, hiện giờ Ngọc Cầu bị người khi dễ phải tìm hắn cáo trạng, điều này khiến cho Tiêu Vân Hoàn làm thế nào cũng không thể kìm chế cơn nóng nảy.
Không biết kẻ nào lớn mật như vậy, biết rõ Ngọc Cầu là Ngự Miêu, thế nhưng vẫn giấu diếm không báo, thậm chí còn xuống tay bắt nạt Ngọc Cầu! Chờ hắn tìm được rồi, nhất định phải hung hăng trách phạt người nọ!
……
Tiếng mèo kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Liễu thường tại căm giận xốc chăn đứng dậy, bước chân ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy con mèo kia đang nhảy nhót lung tung, mà đám cung nữ thái giám lại đang chân tay luống cuống vây quanh nó, không có cách nào giữ nó lại.
“Một đám phế vật vô dụng!”
Bọn cung nữ thái giám run rẩy quỳ xuống, mà con mèo kia vẫn kêu thê lương không ngừng, nghe bên tai truyền đến tiếng kêu khó chịu, tâm tình Liễu thường tại càng thêm bực bội.
Nàng mắng cung nữ vài câu, sau đó phủ thêm áo khoác đi ra ngoài.
“Chủ tử, bên ngoài trời lạnh……”
“Còn cần ngươi nhắc nhở?” Liễu thường tại không kiên nhẫn nói: “Mau thu phục con súc sinh kia đi, chờ nó không kêu gào nữa, ta sẽ quay về.”
Cung nữ cúi đầu đồng ý, trong lòng lại kêu khổ không ngừng.
Hiện giờ trong cung coi trọng mèo, tới mùa xuân, những con mèo đó mỗi ngày đều kêu la không ngừng, cũng chỉ có chủ tử bọn họ mới không kiên nhẫn như vậy, không dám động thủ với con mèo đó nên tất cả những tức giận đều rơi trên người bọn họ. Bảo bọn họ nghĩ cách, nhưng không ai dám làm gì con mèo này, mặc dù Liễu thường tại mồm miệng ghét bỏ, ngược lại vẫn vô cùng coi trọng, chờ nó giúp mình tranh sủng.
Mấy ngày trước còn có một quý nhân đưa ra ý kiến, nói muốn mèo đực của Liễu thường tại phối ngẫu với mèo cái của nàng ta, cuối cùng lại bị Liễu thường tại không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
Chủ tử bọn họ nói, muốn phối ngẫu cũng phải phối ngẫu với Ngự Miêu của Hoàng Thượng ……
Cung nữ vừa cùng những người khác dỗ dành con mèo, vừa chửi thầm trong lòng: Đó là Ngự Miêu đấy, ngay cả khi chủ tử muốn, cũng phải xem Hoàng Thượng có đồng ý hay không nha.
Liễu thường tại ra khỏi viện, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết, bị gió đêm thổi một hồi, tâm tình của nàng ta càng thêm bực bội.
Sờ sờ vòng ngọc trên cổ tay, mấy ngày nay nàng ta luôn đeo chiếc vòng ngọc này trên tay, ngoại trừ lúc ngủ thì hầu như không hề rời người, mới vừa rồi khi xuống giường cũng thuận tay đeo lên. Nghĩ đến những lời nói mà Thục phi hứa hẹn với nàng ta, còn có ánh mắt cực kỳ hâm mộ của những người khác trong mấy ngày qua, cuối cùng tâm tình nàng ta mới tốt hơn một chút.
Hiện giờ mình phải nhẫn nại, chờ tới khi được Hoàng Thượng chú ý rồi nàng cũng không cần dựa vào con mèo này để tranh sủng nữa.
Không biết Hoàng Thượng nghĩ như thế nào, vì sao bỗng dưng bắt đầu sủng ái một con mèo, trong tâm trong mắt đều là Ngự Miêu, những thứ khác đều không thể lọt vào mắt xanh của hắn. Nếu không phải như thế, mình cũng không cần phải tìm tới một con mèo, hại mình suốt đêm ngủ không ngon .
Bên ngoài im ắng, ngoại trừ ánh trăng thì cái gì cũng không có, gió đêm lạnh vô cùng, Liễu thường tại nhàm chán đứng bên ngoài một hồi lâu, nghe thấy động tĩnh trong phòng dần dần thấp xuống, nàng ta cũng cảm thấy có chút lạnh, lúc này mới xoay người định trở về phòng.
Đúng lúc này, một hồi chuông leng keng leng keng truyền đến, rất thấp, dưới ban đêm an tĩnh cũng không dễ phát hiện. Tuy nhiên Liễu thường tại theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại. Nàng ta chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, một bóng trắng nho nhỏ chợt lướt qua, mang theo tiếng chuông leng keng leng keng, cuối cùng nhảy vào phương hướng nào đó, không còn bóng dáng.
Liễu thường tại nheo đôi mắt, nhìn về hướng đó.
Đó là nơi ở của Thu thường tại.
Vừa rồi tiếng chuông leng keng leng keng kia, hình như là tiếng lục lạc, vật đó màu trắng, hình dáng kích thước giống như một con……
…… Mèo?