"Sao lúc nãy không nghe cô nói đến việc tham gia show giải trí."
Diệp Mẫn nhìn lên tóc Cố Sở Nhiên mà cất tiếng hỏi nàng. Cô không dám đối mắt với em ấy.
"Là do chị bỏ đi, em có kể, chỉ có anh Minh nghe."
Cố Sở Nhiên lại không có bất kỳ ngăn trở hay lúng túng nào. Nàng nhìn vào khuôn mặt dễ nhìn trước mắt mà nói. Thời gian gần đây không được gặp chị, cảm thấy, chị lại càng xa cách nàng hơn.
Cô muốn hỏi tại sao. Nhưng không muốn để Cố Sở Nhiên biết Diệp Mẫn cô quan tâm đến nàng được. Cô có thể tự điều tra nguyên do.
Không khí trong phòng thật bối rối. Hai người không ai mở lời nữa. Lúc này có tiếng meo meo vang lên.
"Là cục Bạch sao." Cố Sở Nhiên nhìn thấy cục mèo trắng nhỏ. Nó bây giờ trở nên to hơn rất nhiều rồi. Nàng lộ ra tươi cười mà chạy bước nhỏ đến ôm mèo lên.
Mèo của Diệp Mẫn tuy có hướng nội, nhưng nó cũng hướng vào lòng Cố Sở Nhiên. Thoải mái khoe cái bụng trắng ra cho nàng sờ.
Thấy tình cảnh mèo và người này. Diệp Mẫn có chút khó nói nên lời, cô cảm thấy cục mèo ăn no phản chủ. Cảm thấy nó thật hưởng thụ khi được Cố Sở Nhiên sờ. Hừ, mèo đáng ghét.
Lại trầm tư thêm một lúc, cô cũng quyết định hỏi nàng.
"Khi nào thì cô tiến vào tổ chương trình?"
Diệp Mẫn biết rõ thời gian, cô thật ra cũng có công việc riêng của cô. Cô có thể biết được rất nhiều thông tin. Nhưng cô vẫn muốn hỏi, thăm dò xem nàng có hoạt động riêng nào khác nữa không.
Cô gái đang vuốt mèo có chút ngoài ý muốn khi được hỏi. Nàng không nghĩ đến cô sẽ hỏi.
"Hai ngày nữa, em đã sắp xếp ổn thỏa việc học ở trường, hôm nay về nhà muốn bồi ba mẹ, cũng muốn nói cho chị...và anh Minh biết."
Cố Sở Nhiên mong chờ mà xem phản ứng của cô, chăm chú không muốn bỏ lỡ bất kể chi tiết thay đổi nhỏ nào. Nhưng khiến nàng thất vọng rồi, cái gì cũng không có.
Diệp Mẫn không phản ứng nàng, vì cô che giấu rất giỏi. Cô đã đưa ra quyết định trong lòng rồi.
"Vậy à, bây giờ để tôi tiễn cô về nhà."
"Em buồn ngủ quá."
Câu nói này làm Diệp Mẫn ngơ ra. Chậm chạp mà đáp lại.
"Mau về nhà ngủ thôi."
"Em không đợi nỗi." Nàng sợ cô từ chối, nhất quyết đuổi nàng đi. Nên lập tức ôm cả cục Bạch mà phóng lên giường, ngoan ngoãn đắp chăn. Chỉ chừa hai mắt long lanh chớp chớp nhìn cô.
Bị cái dáng vẻ hấp tấp phóng lên giường đáng yêu của nàng chọc cười. Diệp Mẫn có thể ngang ngược mặc kệ mà đuổi nàng đi, đuổi nàng xuống khỏi giường cô. Nhưng cô không nỡ đuổi em.
Diệp Mẫn cũng tiến đến mà nằm xuống giường. Cố Sở Nhiên ngạc nhiên. Cô cười.
Em mặt dày không bằng tôi đâu.
Quả nhiên, nàng nhìn thấy nụ cười của cô liền ngượng ngùng mà quay mặt đi, nhắm chặt mắt thôi miên bản thân mau ngủ. Có lẽ, như quay lại khoảng thời gian tốt đẹp, cảm giác có Diệp Mẫn bên cạnh, đặc biệt an tâm, Cố Sở Nhiên mềm mại mà rơi vào giấc ngủ ngon.
Đương nhiên là, Diệp tiểu thư của nàng vừa mới thức dậy, sẽ không lại buồn ngủ. Nghe thấy tiếng thở nhịp nhàng.
Cô phóng qua bên kia giường nằm xuống mà đối mặt với nàng. Giường rất lớn. Thấy cục mèo nằm trong lòng nàng. Cô cau mày mà nắm cổ nó xách ra.
Cục mèo bất mãn mà cứ luôn miệng meo meo. Diệp Mẫn lập tức trừng nó, nó sợ hãi bỏ đi. Nó đi đến cuối giường, tủi thân cuộn trọn ngủ.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Cô liền quay qua mà nhìn Cố Sở Nhiên, sợ nó đánh thức nàng. Nhưng không có, thật may.
Bộ dáng của Cố Sở Nhiên, khi nói chuyện, khi cười, khi chiên trứng, khi khóc, khi nhìn cô, khi ngoan ngoãn ngủ. Mỗi một góc cạnh của nàng, đều xinh đẹp, đều đáng yêu. Cô nhìn mãi cũng không đủ.
Mặc dù có khúc mắc trong chuyện xưa. Nhưng Diệp Mẫn vẫn đủ lý trí mà nhận ra. Cố Sở Nhiên là điểm mềm mại duy nhất trong tim cô, đã cắm rễ rất sâu rồi.
Diệp Minh là Diệp Minh.
Mà Cố Sở Nhiên, là nhất vị trong thế giới Diệp Mẫn.
Không ngờ hôm nay cô lại có thể thông suốt. Ngủ nhiều cũng khiến đầu óc minh mẫn chăng. Nhưng cũng lại tiếc hận, cô thông suốt thật chậm. Phải xa Cố Sở Nhiên thật nhiều thời gian.
Nghĩ đến 《Idol nhất sủng trong tim tôi》, cô nhắn tin cho người kia an bày một số việc. Xong hết lại yên tâm, thoả mãn mà nhích đến ôm Cố Sở Nhiên.
Ừm, tóc em ấy thật thơm.
Hai người ngủ rất lâu, ngủ đến tận chiều. Cũng không phải hai người, chỉ có một mình Cố Sở Nhiên ngủ thôi. Còn Diệp Mẫn hưởng thụ cảm giác ôm nàng. Thấy nàng có dấu hiệu sắp tỉnh, cô liền giả bộ nhắm mắt ngủ.
Cố Sở Nhiên đã ngủ một giấc thật ngon. Là một giấc ngủ ngon duy nhất dạo gần đây. Cảm giác kỳ lạ, hình như nàng bị bao quanh bởi hơi ấm. Ngước lên một xíu thì bị chiếc cằm kiêu ngạo của ai kia thu hút. Nàng chợt nhận ra, chị ôm nàng, Mẫn Mẫn ôm nàng, đỏ mặt.
Nhưng nàng hưởng thụ cái ôm này, dụi mặt vào cổ của cô, cọ cọ tìm tư thế thoải mái.
Diệp Mẫn bị cọ đến đỏ hết cả mặt. Dù sao thì, cô bây giờ cũng đã có suy nghĩ không an phận đối với nàng. Tiếp xúc như thế, cô sẽ không kiềm lòng nỗi mất! Nhưng không một ai muốn phá hỏng khoảnh khắc này.
Cố Sở Nhiên biết bản thân không thể cứ nằm như thế mãi, ba mẹ còn đang đợi nàng ở nhà. Vì thế nàng luyến tiếc ngồi dậy khỏi sự ấm áp từ Diệp Mẫn.
Nàng hành động nhẹ nhàng hết mức có thể, để không đánh thức cô. Nhưng Diệp Mẫn nào nỡ để nàng chuồn đi êm đẹp. Cô giả vờ nhíu mày rồi cựa mình tỉnh dậy.
"Cố Sở Nhiên, em muốn đi đâu." Bắt lấy cổ tay nàng, không cho nàng bỏ trốn nhanh như vậy.
"Em, em phải về rồi." Lại bị nắm tay, Cố Sở Nhiên ngại ngùng mà nói chuyện lắp bắp.
"Để tôi tiễn em, cũng lâu rồi tôi không thăm cô chú." Đi thăm ba mẹ nàng chỉ là phụ, không muốn tách ra khỏi nàng mới là chính. Nhìn thấy cái gật đầu đồng ý, Diệp Mẫn đắc ý cười.
Ra khỏi cửa Diệp gia, hai chiếc bóng đỗ kéo dài dưới cái nắng chiều. Chỉ có dãy sáng tựa như một bức tường mỏng manh giữa hai người. Cả hai đều không nói lời nào mà tận hưởng không gian chung hiếm hoi ấm áp.
Khi đến cửa chính Cố gia, Diệp Mẫn lúc này mới miễn cưỡng quay lưng đi về. Thì có người níu kéo cô lại.
"Không phải chị muốn vào thăm ba mẹ em sao." Cố Sở Nhiên thấy kỳ lạ khi cô quay lưng bỏ đi. Không lẽ,...chị ấy chỉ là muốn tìm cớ mà tiễn mình về.
"Ừ, tôi quên mất, vậy chúng ta mau vào thôi." Diệp Mẫn lại cười đắc ý, khi quay lại đối diện với nàng thì cô lại trưng ra khuôn mặt lạnh lùng.
Cô chú Cố rất thích Diệp Mẫn, họ cảm thấy cô rất ngoan. Bởi vì con gái nhà họ rất ít khi muốn tiếp cận một người nào đó. Diệp Mẫn là người đầu tiên và duy nhất cho đến nay mà Cố Sở Nhiên con họ hướng về. Phải chăng, cô sở hữu một điều nào đó rất thu hút.
Nên bây giờ, khi hai cô gái vừa bước vào nhà. Thì đã được hai người trung niên lớn tuổi vui mừng kéo tay.
" Nhiên Nhiên dẫn Mẫn Nhi đến rồi. Ở lại ăn cơm với cô chú nha con." Cố Viễn không cho Diệp Mẫn thời gian từ chối, ông cùng vợ kéo hai người còn đang lúng túng vào phòng ăn. Hai vợ chồng già nhanh chóng chiếm cứ một phía, để cho đôi trẻ ngồi cùng nhau.
Diệp Mẫn ngoài vậy nhưng trong lại khác. Cô đang thầm vui mừng. Cô chú Cố là nhất!
Cô vẫn nhớ rõ những món nàng thích ăn. Người Cố gia khẩu vị thiên về chua ngọt. Cô đã nhiều lần ăn ké từ nhỏ cho đến lớn nên cũng khá yêu thích tay nghề của mẹ Cố.
Món ưa thích của Cố Sở Nhiên là sườn chiên chua ngọt. Nó đang nằm bên phía cô, cách xa tay Cố Sở Nhiên, nàng với không tới.
Cô để ý nàng thường cắn đũa mà lén nhìn về dĩa sườn, chạm phải ánh mắt của cô thì lại nhanh quay đi mà lùa cơm, đáng yêu quá.
Thế là, cô "thuận tay" mà gắp cho nàng.
Cố Sở Nhiên vui ra mặt, ánh mắt lấp lánh như trời sao mà nhìn cô. Nàng vẫn còn nhai cơm trong miệng, đôi má phồng lên như chú sóc đang giấu hạt dẻ, đáng yêu một cách phạm quy!
Diệp tiểu thư ngơ ra khi thấy một màn cảnh đẹp ý vui này. Cô có cảm giác, Cố Sở Nhiên còn ngon hơn cơm, có ma lực khiến cô chỉ cần nhìn thôi cũng đã thoả mãn mà no căng bụng.
Ăn cơm xong thì mẹ Cố thấy trời cũng đã rất tối, không yên tâm cho Diệp Mẫn về nhà một mình. Bắt buộc cô phải ngủ lại một đêm, trong khi hai nhà là hàng xóm cách nhau không xa bao nhiêu. Nhưng vì lại có thể ngủ Cố Sở Nhiên, à không cùng Cố Sở Nhiên ngủ, nên Diệp Mẫn cũng không từ chối ý tốt của mẹ Cố.
Vì thế, Cố Sở Nhiên dùng ánh mắt quái quái mà nhìn Diệp Mẫn đang nhảy tung tăng đi theo nàng. Nàng nghĩ, đây không phải lần đầu chị ấy ngủ tại nhà nàng, nhưng là chị ấy có phòng ngủ cho khách, ở tại tầng dưới. Tại sao lại tiếp tục đi theo nàng lên tầng.
"Chị đi đâu thế."
"Cố Sở Nhiên, tôi có thể ngủ cùng em không, trời sắp mưa rồi, tôi sợ sấm."
Diệp Mẫn mắt không chớp, tay không run, thở không gấp mà nói dối. Cũng không hoàn toàn là nói dối, cô thật sự sợ sấm, nhưng không đến mức phải có người khác ngủ cùng. Thật khéo, thì Cố Sở Nhiên không phải là người khác.
Cô nhìn ra được, sau khi nhận rõ lòng mình với nàng. Cô chỉ muốn bám dính bên cạnh nàng mà thôi. Muốn dính nàng mỗi ngày.
Nghĩ đến sắp tới, Cố Sở Nhiên phải đi quay show tuyển tú ba tháng, cô thấy thật rầu rĩ. Xem ra, ngày mai phải đi tranh thủ làm việc rồi.
Nhìn bầu trời có thể thấy thật sự sắp mưa. Cố Sở Nhiên cũng biết Diệp Mẫn sợ sấm, nghe cô nói thế liền tin tưởng. Nàng cảm thấy cái điểm yếu này thật đáng yêu.
Đối với người ngoài, cô có thể nhìn họ sợ hãi, bất lực, oán trách mà không có một tí biểu cảm thương xót nào. Khi còn đi học, nàng nhiều lần nghe thấy tin không tốt về cô.
"Trời ạ, nhỏ đó thật sự là con gái sao, cậu xem, Tào Thao bị nó đánh đến không ngồi dậy nỗi."
"Ánh mắt của Diệp đại tiểu thư đáng sợ quá!"
"Diệp Mẫn cãi tay đôi với giáo viên kìa, mau đến xem."
"Tại sao cô ấy lại chặn đường cướp cặp sách của người khác chứ, thật ngang tàn mà."
Nàng nghe được rất nhiều. Cảm thấy rất khó chịu, họ không biết gì về cô cả. Không tìm hiểu kỹ lý do mà đã trách móc cô. Họ không biết, nhưng Cố Sở Nhiên nàng biết. Vì thế, nàng vẫn luôn tôn trọng Diệp Mẫn, như một người chị lớn (:>>> sisterzone), cô là chỗ dựa vững chắc của nàng.
"Vậy chị tắm trước đi, em sẽ chuẩn bị đồ cho chị."
Nhìn thấy Diệp Mẫn đã bước vào phòng tắm. Cố Sở Nhiên nhớ đến những bộ đồ ngủ mát mẻ của Diệp Mẫn còn ở trong tủ quần áo của nàng.
Khi Cố Sở Nhiên và Diệp Mẫn còn chưa có tránh né nhau như bây giờ. Diệp Mẫn rất thường xuyên qua Cố gia ngủ ké, nhiều lần như vậy, đồ ngủ của cô cũng đã chiếm kha khá không gian trong tủ quần áo của nàng. Tất cả đều khá thiếu vải, vì Diệp Mẫn là một người sợ nóng.
Ánh mắt của Cố Sở Nhiên rơi vào bộ pijama có hình ảnh nhân vật hoạt hình đáng yêu, mặt nàng loé sáng, cười một cách trêu chọc.
Nàng lặng lẽ mà bước vào phòng tắm, cố gắng kiềm chế mà lia ánh mắt đến tắm cửa kính mờ kìa, đặt đồ xuống và phóng nhanh ra khỏi đó.
Một mạch liền như thế, Cố bé thỏ ngoan đã đắp kín chăn ngoan ngoãn đợi cà rốt của mình.
Nhưng Diệp cà rốt thực sự tắm cũng quá lâu đi. Cô bận đối mặt với cái bộ pijama con nít kia, ranh giới giữa mặc và không mặc như tờ giấy mỏng. Nghĩ đến là do Cố Sở Nhiên chọn, Diệp Mẫn chỉ còn cách tận hưởng sự ngọt ngào "dễ thương" này.
Thầy nàng đã cuộn tròn mà ngủ ngon trên giường, mây đỏ trên mặt cô lúc này mới dần dần rút đi.
Thôi, bộ đồ này cô ghim, sẽ tính sổ với bé ngoan sau. Giờ thì Diệp Mẫn thoải mái ôm bé thỏ Nhiên mà ngủ.
Cô vẫn cân nhắc, không biết Tiêu Ninh thích gì nhỉ.
Cứ như thế mà kết thúc một ngày tuyệt mỹ.