Chương 6: "Em trai" của ba thật xấu

Ngu Diệu vui mừng nhìn ba ba cởϊ qυầи áo cả người trần trụi, từng bước tiến vào bồn tắm.

Mặt nước vì động tác của anh nổi lên từng đợt sóng lăn tăn.

Ngu Diệu nhào vào trong ngực của anh, không kiêng dè hai người đều đang trần trụi chút nào.

"Ba ba sau này không cần để Diệu Diệu một mình." Ngu Diệu cọ xát trong ngực anh.

Ngu Cảnh sờ đầu của cô, "Được."

Hai người vuốt ve an ủi một hồi Ngu Diệu mới nhớ tới mục đích lần này, vừa rồi cô loáng thoáng nhìn thấy đồ vật màu đỏ tím bên dưới.

Cô lặng lẽ cúi đầu, tự nghĩ bản thân che giấu tốt nhìn chằm chằm bên dưới hạ thân Ngu Cảnh. Một lát sau ghét bỏ nói: "Ba ba em trai của ba xấu quá à..."

Ngu Cảnh sững sờ, bật cười: "Muốn nhìn cũng là con, ghét bỏ cũng là con." Anh cọ cọ chiếc cằm còn lúng phúng chân râu vào mặt cô, chọc cô cười nũng nịu trốn tránh.

Giữa lúc hai người đùa giỡn "em trai" đỏ tía đã cương cứng chọc vào đùi Ngu Diệu.

Ngu Diệu ghét bỏ thì ghét bỏ nhưng vẫn hiếu kì gẩy gẩy "em trai" làm cho Ngu Cảnh kêu ra thành tiếng.

Ngu Cảnh ngược lại muốn trừng phạt một chút cô gái nhỏ không biết chừng mực này, anh xấu xa cầm vật kia cọ trái cọ phải giữa hai chân Ngu Diệu, nở nụ cười ác ý nói: "Thứ này có thể khiến Diệu Diệu sung sướиɠ nha."

Bất tri bất giác anh đã sớm vượt qua ranh giới, lời nói thô tục cũng đã nói ra.

Ngu Diệu mắt sáng rực lên, uốn éo người trong ngực Ngu Cảnh nũng nịu, "Sung sướиɠ như nào ạ, em muốn biết nha..."

Du͙© vọиɠ của Ngu Cảnh từng bước đưa anh rơi vào trầm luân, giống như ma quỷ thì thầm, "Diệu Diệu ngồi lên, cầm em trai hướng vào tiểu huyệt liền biết..." Miễn là không cắm vào...

Ngu Diệu theo bản năng nghĩ tiểu huyệt chính là miệng nhỏ phía dưới của cô, cô ngơ ngác làm theo lời anh, hai chân tách ra ngồi lên "em trai".

Hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© trần trụi đối lập, cuối cùng cũng chạm đến nơi bản thân mong nhớ đã lâu, Ngu Cảnh thoải mái thở ra một hơi.

Anh bóp lấy eo Ngu Diệu đong đưa từng chút, tiểu huyệt lướt qua côn ŧᏂịŧ nóng bỏng tách ra một khe hở.

Ngu Cảnh đem côn ŧᏂịŧ cọ xát tiểu huyệt, giữa hai chân Ngu Diệu ra vào, côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím cùng da thịt trắng như tuyết đối lập rõ ràng kí©h thí©ɧ cặp mắt Ngu Cảnh ửng đỏ.

Anh đã rất lâu chưa phóng thích du͙© vọиɠ của mình, hiện tại chẳng qua chỉ mới cọ xát tiểu huyệt con gái ham muốn giống như hổ xổng chuồng không thể thu lại.

Ngu Diệu bị anh mài đến thân thể mềm mại biến thành vũng nước, vô lực treo ở trên người anh, đuôi mắt nhiễm lên một màu đỏ.

Thân thể xụi lơ theo động tác Ngu Cảnh trên dưới nhấp nhô, chỗ tiểu huyệt có cảm giác kỳ quái không kiềm chế được chảy nước.

Ngu Diệu nhỏ giọng khóc thút thít, cô chưa từng cảm nhận được mùi vị sung sướиɠ đương nhiên không hiểu. Chỉ cho là chính mình không ổn còn tiểu lên người ba ba.

Cô mang theo âm thanh nức nở, đứt quãng nói ra: "Ba ba gạt người...không có chút nào sung sướиɠ...ô ô ô...tiểu mất rồi..."

Không tự chủ được khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ không khống chế được khóc lớn.

Ngu Cảnh chân tay lúng túng ôm lấy cô an ủi: "Diệu Diệu đừng khóc, cái này bình thường không phải đi tiểu, đó là nước bên trong tiểu huyệt Diệu Diệu chảy ra, thoải mái sẽ chảy ra như vậy."

Tiếng khóc Ngu Diệu dần dần nhỏ xuống, nức nở nói: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật." Ngu Cảnh dịu dàng hôn lên nước mắt của cô, lại hỏi, "Diệu Diệu còn muốn tiếp tục chuyện vừa rồi sao, không thích ba ba liền không làm."

Ngu Diệu thanh âm yếu ớt, "Muốn."

Mặc dù rất kỳ quái nhưng thật thoải mái a, Ngu Diệu thầm nghĩ.

Ngu Cảnh cười khẽ một tiếng hôn lên môi cô, côn ŧᏂịŧ nhẹ nhàng chậm rãi cọ xát tiểu huyệt.

Trải qua lần này về sau, giải trí trước khi ngủ của hai người ngoại trừ nụ hôn chúc ngủ kéo dài lại có thêm việc giúp nhau tắm rửa.

Trong đó không tránh khỏi việc côn ŧᏂịŧ và tiểu huyệt an ủi lẫn nhau.