Chương 3: Nụ hôn chúc ngủ ngon

Vì để Ngu Diệu không tủi thân vì không có mẹ, Ngu Cảnh đối với Ngu Diệu cưng chiều tới cực điểm.

Mưa to gió lớn cũng tự mình đưa đón Ngu Diệu đi học, một ngày ba bữa một tay làm hết, thậm chí Ngu Diệu dậy thì nội y cũng là anh tự mình chọn.

Mỗi ngày đều hôn chào buổi sáng và hôn chúc ngủ ngon.

Nguyên nhân là lúc Ngu Diệu năm tuổi, nhìn thấy các bạn ở nhà trẻ được cha mẹ hôn má bọn họ liền nháo muốn Ngu Cảnh mỗi ngày hôn cô.

Ngu Cảnh đương nhiên đồng ý, thậm chí còn cảm thấy thất vọng vì bản thân quên mất điều này.

Vì vậy sớm tối hôn một các biến thành việc hằng ngày, kéo dài đến năm Ngu Diệu 14 tuổi.

" Ba ba hôn lại một cái nha."

Ngu Diệu ôm cánh tay người bên cạnh làm nũng nói, "Ba ba lần nào cũng chỉ một nhẹ một cái ngoại trừ có chút ngứa con không có cảm giác gì cả."

Ngu Cảnh ngón tay chỉ chóp mũi của cô, cưng chìu nói: "Lớn như vậy còn nhõng nhẽo."

Trước kia anh đều hôn má nhưng gần đây không biết làm sao mà Ngu Diệu một mực quấn lấy anh muốn hôn môi.

Hôn môi là chuyện giữ những người yêu nhau mới làm.

Anh bối rối hôn cánh môi Ngu Diệu một cái, nhẹ như lông vũ lướt qua.

Quả nhiên, Ngu Diệu bất mãn yêu cầu anh hôn lâu một chút.

Ngu Cảnh do dự một lúc thì thấy Ngu Diệu bĩu môi, bất đắc dĩ nói: "Được được được, tiểu tổ tông cho ba cơ hội làm lại được không."

Ngu Diệu nâng chiếc cằm tinh xảo xinh xắn lên, đợi hôn.

Ngu Cảnh nhìn cô dáng vẻ xinh xắn đáng yêu, yết hầu không khỏi có cảm giác khô khan.

Anh ho nhẹ một tiếng, giả vờ tự nhiên tiến đến đôi môi Ngu Diệu chặt chẽ dán vào nhau.

Duy trì tư thế cứng ngắc như vậy một lúc lâu, Ngu Cảnh cảm giác được Ngu Diệu vươn đầu lưỡi thăm dò, đầu anh "Ầm" một tiếng nổ tung.

Ma xui quỷ khiến anh cũng đưa lưỡi ra liếʍ liếʍ.

Đầu lưỡi của hai người chạm vào nhau, nội tâm không khỏi có chút khác thường.

Tay Ngu Cảnh vốn đỡ hai bên cánh tay Ngu Diệu mà lúc này đã đem Ngu Diệu ôm vào trong ngực, đem cô ép sát vào trong ngực.

Ngu Diệu cảm thấy thú vị đem đầu lưỡi hướng vào trong liếʍ Ngu Cảnh.

Trong cổ họng Ngu Cảnh phát ra tiếng cười trầm thấp, cánh tay siết chặt, lưỡi đảo khách thành chủ cuốn lấy lưỡi cô bắt đầu quấn quýt.

Nước bọt theo khóe miệng hai người trượt xuống, nhưng lúc này hai người đều không quan tâm.

Tiếng nước "Chậc chậc" vang lên trong phòng, mãi đến lúc lưỡi Ngu Diệu cảm thấy đau đẩy Ngu Cảnh ra nụ hôn này mới dừng lại.

Ngu Diệu nhăn mũi, yếu ớt nói: "Ba ba thật xấu, hôn đến lưỡi con đau hết rồi."

Ngu Cảnh trầm thấp cười vài tiếng, nhéo nhéo hai má mềm mại của cô, trả lời: "Không phải muốn hôn lâu một chút sao, hiện tại là ai kêu mệt?"

Ngu Diệu không nói đạo lý nói: "Dù sao cũng là ba ba sai!"

Ngu Cảnh đến gần hôn một cái lên mũi cô, cưng chìu nói: "Được được được, là ba ba sai, ba ba không nên hôn lâu như vậy."

Ngu Diệu dừng một chút, do dự nói: "Hôn lâu một chút... Cũng không phải không được..."

Cô gái nhỏ nói xong lại cảm thấy ngượng ngùng, tiến tới bên tai Ngu Cảnh khẽ nói: "Ba ba sau này mỗi ngày sáng tối đều như vậy có được không?"

Ngu Cảnh nhìn cô chằm chằm một hồi lâu mới nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Đến cùng người vui mừng vẫn là cô gái nhỏ, đại khái ngay cả hôn lưỡi cũng không biết là có ý nghĩa gì đi, cảm thấy thoải mái thì muốn.

Trong lòng của anh nặng nề thở dài một tiếng, tự an ủi mình nói giữa cha và con gái hôn môi mà thôi, rất bình thường.

Ngu Diệu đạt được đáp lại ôm Ngu Cảnh, mạnh mẽ hôn một cái lên môi Ngu Cảnh.

Ngu Cảnh sờ lên chỗ được cô hôn qua, không thể nhịn được cười một tiếng.

Sau đó ôm Ngu Diệu còn đang hưng phấn, bất đắc dĩ nói: "Tiểu tổ tông, mấy giờ rồi, nên ngủ."

Nhiệt tình của Ngu Diệu lập tức bị dập tắt, bĩu môi, "Được rồi, ngủ thì ngủ nha."

Hai người ôm nhau nằm xuống.

Rõ ràng trước kia tư thế vẫn như vậy, nhưng hôm nay Ngu Cảnh ôm cô gái nhỏ trong ngực lại có chút khô nóng.

Ngu Diệu được anh dưỡng đến cả người mềm mại non nớt, nước da toàn thân trắng nõn mịn màng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đẹp đẽ tìm không ra khuyết điểm.

Anh nhìn bảo bối trong ngực đến mức nhập tâm.

Từ trẻ sơ sinh thân thể nhỏ nhắn cho tới lớn đến như bây giờ trở thành thiếu nữ, anh có chút kiêu ngạo thiếu nữ xinh đẹp này là con gái anh.

Nhưng nghĩ đến sau này Ngu Diệu muốn thành gia lập thất, sẽ có một người đàn ông khác ôm cô như vậy, hôn cô, làm chuyện vợ chồng với cô, tâm anh liền cảm thấy đau đớn, cánh tay siết chặt thêm một chút.

Ngu Cảnh đột nhiên ý thức được, anh đối với con gái đã không chỉ là tham muốn giữ lấy của người cha đối với con gái nữa.

Ánh mắt của anh u ám mù mịt, nhìn chằm chằm gương mặt Ngu Diệu đang ngủ, thẳng đến rạng sáng mới thϊếp đi.