Tiếu Thi Bình bị Lãnh Thiên Vũ dắt đi. Đứng trước cửa nhà, tiếng của Lãnh Duật Hiên truyền tới tai cô.
"Tôi sẽ không cung cấp cho cô một xu đâu. Trước đây cô không hề chi trả một phí nào cho con, bây giờ tôi cũng vậy."
Tiếu Thi Bình sững lại, nhưng chỉ hai giây sau cô ta lại dắt cậu đi. Cô ta không tin anh không để ý đến con nữa.
___
Mấy ngày sau, cuối cùng Tiếu Thi Bình cũng nổi điên. Lãnh Thiên Vũ thật sự rất khó chiều. Trước khi ra khỏi nhà Lãnh Duật Hiên, cô ta không có bao nhiêu tiền. Cô ta lại rời đi vào đúng ngày Tiểu Vũ đóng học phí, mà học phí của cậu không hề nhẹ.
Tiếp đó, Lãnh Thiên Vũ hằng ngày ăn no mặc đẹp, cô ta chỉ có thể thuê tạm căn phòng nhỏ, như thế đã ổn nhưng Tiểu Vũ lại một mực muốn ăn cái này cái kia. Cô ta nhiều lần không chịu nổi đã mắng cậu.
Lãnh Duật Hiên vẫn không có tin tức gì. Con anh cũng không lo, đến một xu cũng không gửi cho cô ta. Cô ta cũng đã đến công ty anh đàm phán, muốn anh đưa tiền để cô chăm sóc Tiểu Vũ nhưng bị bảo vệ thẳng tay ném ra ngoài.
Cô ta lại đến tìm mẹ Lãnh Duật Hiên, nhưng ba ta cũng đã mặc kệ Lãnh Duật Hiên từ khi Tiêu Tiểu Diệp ra khỏi nhà rồi.
Vào một đêm, Tiếu Thi Bình cuối cùng cũng bất lực, đem tiểu Vũ đang ngủ say đặt ở ven đường. Mẹ sao? Đã bao giờ cô ta hoàn thành vai trò của một người mẹ đâu. Nó là miếng thịt của cô ta nhưng khi đã hết giá trị, nó cũng là đồ bỏ đi. Trên đời này, thứ quan trọng nhất với cô ta chỉ là tiền...
____
Mùa đông lạnh giá, đang mang thai nên Tiêu Tiểu Diệp trốn trong chăn ngủ. Đám trẻ nhốn nháo cộng thêm có người gõ cửa, cô đành phải chui ra khỏi chăn.
"Tiểu Diệp, sáng nay mẹ Trần có thấy một cậu bé bị bỏ rơi, tầm 4-5 tuổi. Cậu ấy ngồi từ sáng đến bây giờ, vẫn đang khóc ngoài kia. Em xem thử chút, dù sao tiểu Chu cũng là do em nên nó mới hoà nhập như hôm nay" Mẹ Lâm, một trong những từ mẹ ở đây nói với cô.
Tiêu Tiểu Diệp không nghĩ nhiều, đi làm vệ sinh cá nhân, khoác thêm áo rồi vào nhà bếp tìm hai chiếc bánh ba, tới mái hiên nơi cậu bé đang ngồi.
"Ừm... thơm quá, bánh bao thật thơm" cô đi tới gần cậu, ngửi ngửi chiếc bánh bao, cảm thán.
Cậu bé vẫn ngồi như vậy. Bóng dáng cô đơn ấy khiến cô nhớ đến Tiểu Vũ lúc gặp trên đường. Nhìn kĩ lại, cô cũng phát hiện ra đó là tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ, sao con lại ở đây" Giọng cô hơi khàn, khi nói lớn một chút thấy cổ họng rất rát. Cô là đang bị cảm nhẹ.
Tiểu Vũ dường như nghe được tiếng nói quen thuộc, câu ngẩng đầu lên, ánh mắt ngấn lệ.
Cậu cất tiếng với giọng khàn đặc: "Dì... oa..."
Lần thứ hai cô thấy cậu khóc thê lương như vậy, cô vỗ nhẹ lên lưng cậu.
"Tiểu Vũ, con làm sao vậy? Vì sao lại ở đây?"
Tiểu Vũ lắc đầu, dụi đầu vào ngực cô. Cô dật mình, sợ Tiểu Vũ không may động vào đứa bé, cô nói với tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, bây giờ dì đang mang thai, con..."
Tiểu Vũ vẫn không nhúc nhích, hai tay ôm lấy cô như sợ cô sẽ đi mất.
"Tiểu Vũ, chắc con đói rồi nhỉ. Dì có mang bánh bao cho con nè"
Nghe thấy đồ ăn, bụng tiểu Vũ như đang đánh trống. Mấy ngày nay, đồ ăn lúc nào cũng khô cứng lại còn ăn mãi một món khiến cậu rất đói, muốn ăn cái gì cũng không được.
"Tiểu Vũ, hay là con không muốn ă bánh bao? Vậy dì đi nấu mì cho con nha"
Tiểu Vũ vẫn không nói gì, cô lại thêm sốt ruột. "Vậy gì mua gà rán cho con, có được không?"
Tiểu Vũ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, cậu không khóc nữa nhưng vẫn thút thít, mấp máy nói
"Mẹ..."