Trong nháy mắt nằm dưới thân Dung Dữ kia, Thời Vọng hiểu rõ, cậu cảm nhận được một loại cảm xúc mang tên sợ hãi, lúc này cậu mới ý thức được rằng thật ra Dung Dữ là một người đàn ông cực kì đáng sợ, chỉ là cậu được dung túng quá lâu nên đã hoàn toàn quên mất điều này.
Nếu quan hệ giữa bọn họ không phải người yêu, nói không chừng cậu đã sớm chết thảm dưới tay thuộc hạ của anh, bất luận có cầu xin đến mức nào cũng sẽ không nhận được bất kì sự thương tiếc nào, sẽ càng không khiến anh có nửa điểm không nỡ.
Trên thực tế, đối với Thời Vọng, việc bị loại trừ cũng mang một loại ý nghĩa tử vong, nhưng Dung Dữ sẽ tuyệt đối không vì yêu cậu mà nhân nhượng, bởi vì nguyên nhân bất đồng tư tưởng, nói không chừng Dung Dữ còn rất vui lòng thấy cậu 'chết' một lần nữa.
Đây đúng là chỗ đáng sợ của anh, rõ ràng là yêu cậu, nhưng sẽ không bị tình yêu thao túng, năm cái mạng này vẫn là do Dung Dữ vừa thưởng cho cậu, Thời Vọng không có cách nào dựa vào làm nũng cầu xin mà lấy được bất kì chỗ tốt nào từ anh.
Thậm chí có vài thứ còn được treo giá rõ ràng, ví dụ như lúc này đây, Dung Dữ rõ ràng là phải thu được chút lợi tức từ Thời Vọng --- cái mạng này cũng không phải là cho không, cậu vẫn cần phải trả một cái giá lớn tương xứng mới được.
Bàn tay Dung Dữ luồn vào từ phía dưới áo ngủ của Thời Vọng, ái muội vuốt ve bụng cậu, ánh mắt xinh đẹp hệt như gã thợ săn đang đang nhìn chằm chằm vào con mồi, trong mắt tràn ngập du͙© vọиɠ lộ liễu.
Thời Vọng chính là con vật đáng thương kia, là con mồi bị rơi vào bẫy rập của thợ săn, cậu theo bản năng cọ cọ, hầu kết khô khốc nhấp nhô một chút, ý định cò kè mặc cả, "Hiện giờ vẫn là ban ngày, ban ngày tuyên da^ʍ không tốt lắm, không bằng chờ đến tối lại... "
Lời còn chưa nói xong, Dung Dữ bỗng nhiên giơ tay, tùy ý phất tay một chút, ngoài cửa sổ lập tức rơi vào sâu trong bóng đêm, trời tối.
Thời Vọng: " Cái đệch, hϊếp người quá đáng!"
Không, khoan đã, tuy rằng rất lợi hại nhưng cái năng lực này dùng vào chuyện thượng cậu thì không hề mỹ diệu* một chút nào!
*Mỹ diệu: mỹ: đẹp, diệu: kì diệuCẳng chân Thời Vọng bất an cọ cọ lên khăn trải giường, trên khuôn mặt đã bắt đầu hiện lên một chút sợ hãi, mặt mày có chút bối rối.
Dung Dữ ở cạnh cửa sổ sát đất, bầu trời đầy sao chiếu rọi một mảnh phía dưới, anh nhìn cậu mỉm cười, vài sợi tóc vàng kim rũ xuống trán, trên mặt bỗng nhiên trở nên dịu dàng hơn, " Làm sao vậy? Sợ ư? Vẫn là không muốn sao?"
"Không... Thật cũng không phải không muốn..."
Thời Vọng ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nhìn khuôn mặt anh, hệt như bị mê hoặc, giống như con thiêu thân bị sáng sáng dụ dỗ, cậu thậm chí còn liền mạch chủ động nhướn người về phía trước, Dung Dữ liền thuận thế hôn nhẹ xuống bờ môi cậu, cười nhẹ nói: "Xem ra là em tình nguyện dùng Q:5.4.9.3.8.1.6.7.2."
Anh đè lại ngực Thời Vọng, đem cậu đẩy xuống giường, nhưng mọi ôn nhu lúc này không đại biểu cho việc anh có thể khắc chế du͙© vọиɠ của mình, mà Thời Vọng đã sớm bị hãm sâu vào giá trị nhan sắc không thể tự kiềm chế, đến mức Dung Dữ nhanh chóng mà thô bạo lột quần áo cậu, cậu đều không chú ý tới.
Chờ đến khi cậu nhận thấy không thích hợp thì đã chậm rồi, cậu đột nhiên bị lật người lại, bị đè lại phía sau lưng, bóp eo, cưỡng ép bày ra tư thế quỳ bò, qυầи ɭóŧ mỏng manh nháy mắt bị xé thành nhiều mảnh vải vụn, rơi lả tả đầy trên giường lớn.
"Ưm! Anh... Chờ..."
Dung Dữ dùng ánh mắt thương hại dối trá nhìn cặp mông trắng nõn của cậu, đứa bé đáng thương, hiện tại muốn đổi ý thì đã muộn rồi, con thiêu thân ngây thơ truy tìm ánh sáng mà đến, lại không ngờ được phía sau ánh sáng xinh đẹp này lại là ác hỏa hừng hực, nháy mắt đυ.ng tới liền bị sóng nhiệt cuốn vào, thiêu đốt hầu như không còn gì.
Cuối cùng, Thời Vọng bị ấn xuống dưới thân hung hăng ra vào, một câu hoàn chỉnh cũng không phun ra được, cả người run rẩy, khóe mắt ửng đỏ, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, mà cậu còn cắn chặt răng, thà chết cũng không chịu khóc lóc trước mặt Dung Dữ.
"Thật kiên cường, bảo bối." Dung Dữ khen không hề có thành ý, sau đó động tác càng thêm hung ác...
Hai giờ sau, bóng đêm ngoài cửa sổ lui đi, khôi phục lại trạng thái ban ngày vốn có.
Dung Dữ bận tâm tình trạng thân thể Thời Vọng, tiếc nuối kết thúc sự tình này, Thời Vọng lập tức thϊếp đi vì mệt mỏi, hàng mày còn hơi nhíu lại, giống như ở trong mộng cũng cảm nhận được cơn đau nhức ở phía sau.
Một khi rời xa sự vụ giường chiếu, Dung Dữ chính là hình mẫu một người yêu tiêu chuẩn, anh nhẹ nhàng bế Thời Vọng lên, đưa cậu vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, lại giũ khăn tắm quấn quanh người cậu, đem cậu làm tới thoải mái sạch sẽ như lúc đầu sau đó mới cẩn thận mà đặt lại cậu lên giường, dém chăn cẩn thận cho cậu.
Sau khi mọi thứ xong xuôi, Dung Dữ muốn đi lấy cho Thời Vọng một ly nước, vừa muốn đứng dậy, góc áo bỗng nhiên bị người túm chặt, cúi đầu xem thử, thế nhưng lại là Thời Vọng nửa tỉnh nửa mê đưa tay túm áo anh, không cho anh đi.
Dung Dữ nhịn không được mà bật cười, nhéo nhẹ ngón tay cậu trấn an, "Ngoan, ta đi lấy cho em chút nước suối."
Thời Vọng không mở mắt, môi mấp máy vài lần, giống như đang muốn nói gì đó.
Dung Dữ cúi người lại gần muốn nghe xem có phải cậu đang làm nũng hay không, chờ đến khi tiến tới gần anh mới nghe rõ tiếng cậu thì thào mỏng manh: "Anh chờ đó cho tôi..."
Dung Dữ: "......"
Quả nhiên không thể trông cậy cậu bị thao mềm, Dung Dữ tỉ mỉ quyết định lần sau, thời gian hai người vận động sẽ dài hơn.
Thời Vọng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cảm giác có người đang đút cậu chút nước suối ấm, cổ họng khô khốc được nước ấm chảy qua làm dịu, toàn thân cũng thoải mái hơn nhiều.
Ngay sau đó, mép giường liền lõm xuống, giống như người nọ cũng vén chăn lên nằm xuống, còn ôm cậu vào trong l*иg ngực, ngón tay hữu lực mát xa cái eo đau nhức cho cậu.
Lông mày Thời Vọng dãn ra, tinh thần hơi tỉnh táo một chút, mắt bửa nhắm nửa mở hướng lên nhìn anh.
Dung Dữ hôn hôn cậu, cười nói: "Sao rồi, còn đau không?"
Thời Vọng ngoảnh mặt làm ngơ mặc kệ anh nói, có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt Dung Dữ, thì thà thì thầm nói: "Đáng tiếc..."
Dung Dữ nghi hoặc: "Hửm?"
Thời Vọng đại khái là đã bị làm tới mông lung, đầu óc nhão nhão dính loạn thành một đống, cái gì cũng dám nói, cậu cố sức nâng cái chân bủn rủn đá lên eo Dung Dữ, đứt quãng nói: "Anh lớn lên đẹp trai như vậy..... Dáng người cũng rất đẹp, không nằm dưới một lần, thật đáng tiếc, tôi sẽ làm cho anh thật thoải mái..."
*Tiểu Linh: Cái lùm mé, sao anh đam mê thế ರ_ರLời này vừa nói ra, ngón tay đang mát xa của Dung Dữ bỗng nhiên dừng lại, giây tiếp theo liền nguy hiểm trượt một đường xuống dưới, nắm cặp mông mềm mại của Thời Vọng, hai ngón tay bóp chặt một khối thịt mềm, hung hăng véo một cái!
"A!" Thời Vọng kêu lên một tiếng ngắn ngủi, "Đau quá!"
Cái mông nhỏ kia của cậu đã sớm bị mở rộng và sưng tấy, nơi nào còn có thể chịu đựng được lần tàn phá thứ hai, Thời Vọng lập tức bắt lấy tay Dung Dữ, run nhè nhẹ, hít một hơi lạnh, " Tê -- Đừng chạm vào em."
Thật ra Dung Dữ cảm thấy đây là một cơ hội tốt để giáo huấn cậu một chút, lại cố ý tét lên mông cậu một cái, "Vừa rồi em nói cái gì, ta nghe không rõ, lặp lại một lần nữa."
"Ưhm..." Thời Vọng không dám hé răng, chầm chậm chui đầu vào trong chăn, giả chết.
Xem thái độ thành khẩn nhận sai của cậu, Dung Dữ cũng không làm khó cậu nữa, để cậu nghỉ ngơi đến tận tối. Sau khi khôi phục tinh thần, Thời Vọng mới đứng lên thu xếp đồ đạc một chút, thay quần áo chuẩn bị quay lại trường học.
Dung Dữ giúp cậu sửa sang lại cổ áo sơ mi, vuốt phẳng nếp uốn trên quần áo, ngón tay chạm tới đồ vật trong túi áo, hơi ngừng một chút, sau đó lấy ra một cái roi điện nhỏ màu đen từ trong túi.
Dung Dữ rất không vui, "Đây là cái gì?"
"Vũ khí phòng thân."
"Phòng ai?"
Thời Vọng liếc mắt nhìn anh một cái, vuốt tóc mái lên, "Phòng tên lưu manh nào đó, đáng tiếc không phòng nổi."
"......"
Lời nói Dung Dữ mang theo vài phần ghen tuông, "Tề Triết đưa sao? Từ lúc nào em với hắn thân nhau như vậy?"
"Anh có bệnh à, cũng không phải anh ta chỉ đưa cho em, tụi em bây giờ là bạn bè không được sao?"
"Bạn bè?" Dung Dữ nheo mắt lại, ánh mắt bất thiện, lại tung ra cái vấn đề khiến cho trăm ngàn người lo lắng, "Nếu ta cùng Tề Triết ra cửa ban đêm đồng thời bị bắt cóc, thì em sẽ cứu ai trước?"
"???" Thời Vọng cảm thấy đau não, cậu dứt khoát đảo khách thành chủ, sắc bén vặn lại:
"Trước tiên không đề cập tới cứu ai, anh giải thích một chút vì sao anh lại đơn độc đi cùng Tề Triết ra ngoài vào ban đêm? A em biết rồi, anh ta lớn lên đẹp trai, dáng người cũng đẹp hơn em phải không? Cho nên anh liền muốn di tình biệt luyến* đi nɠɵạı ŧìиɧ?"
*Di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo.Dung Dữ: "......"
Dung Dữ nhanh chóng ngậm miệng, thân mật hôn xuống trán Thời Vọng, "Được rồi bảo bối, em phải quay về rồi."
- -------------------
Chúc mừng năm mới.
Hết chương 13.