Chương 8

- Ây da.... Mẹ cũng không biết....

- Mẹ!

Quan Khiếu Luân phẫn nộ khi nghe Dịch Lan Tuyết nói như vậy. Cậu ta liền hùng hổ nắm tay Tần Ngọc Nha kéo đi.

- Ông xem, thằng con này.... Chẳng làm ra cái tích sự gì cả

Dịch Lan Tuyết kẻ thở dài

Bà không có ý so sánh hai đứa con trai của mình. Nhưng mà...

Quan Chấn Khiêm nghiêm túc chuyên tâm bao nhiêu. Thì Quan Khiếu Luân lại ăn chơi sa đọa bấy nhiêu

Chấn Khiêm hiện giờ cũng đã có sự nghiệp riêng, không cần đến sự giúp đỡ của vợ chồng bà. Nên Dịch Lan Tuyết cũng yên tâm vài phần

Còn Quan Khiếu Luân, suốt ngày ăn chơi rồi lại phá của. Đối với hai anh em, bà yêu thương như nhau. Nhưng chỉ vì cái tính cậy người của Quan Khiếu Luân nên nhờ vào lần này bà phải giáo huấn lại đứa con này

- Mẹ, mẹ đừng tức giận. Từ từ thì cậu ta cũng hiểu mà _ Cửu Cửu mỉm cười

- Chỉ có con hiểu mẹ. Haizzz, mẹ không có ý so sánh, nhưng nếu Ngọc Nha được một phần nhỏ như con, mẹ cũng an tâm hơn. Con xem, đến nấu bữa sáng còn không ra hồn

- Mẹ, bỏ đi. Hôm nay con không ăn sáng cũng được _ Cửu Cửu nhẹ nhàng nói

- Không được! Em không ăn thì làm sao con anh khỏe mạnh. Đợi anh một chút, anh nấu cho em

Quan Chấn Khiêm đứng dậy, hôn nhẹ lên trán của Ngụy Quan Cửu Cửu rồi đi vào nhà bếp

- Chấn Khiêm nói đúng. Con hiện tại đang là ăn một mà bổ hai, không được bỏ bữa _ Quan Phàn ôn nhu xoa đầu cô

- Vâng _ Ngụy Quan Cửu Cửu gật gật đầu

Sau đó là hình ảnh Quan Chấn Khiêm loay hoay dưới bếp nấu ăn. Lúc trước ở Mỹ, người nấu ăn là cô, nhưng từ khi cô mang thai dừng như tất cả mọi việc đều do Quan Chấn Khiêm làm. Còn nếu không thì do người hầu trong nhà làm

[............]

Sau khi dùng xong bữa sáng thì Cửu Cửu cùng Dịch Lan Tuyết và cả Tần Ngọc Nha cùng nhau đi trung tâm thương mại

- Cửu Cửu, con có muốn mua gì thêm không?

- Mẹ, mẹ mua nhiều lắm rồi. Với lại có Khiêm mua nữa, đã quá dư rồi. Mẹ mua cho em dâu đi, con thấy em ấy vẫn chưa mua được gì

Cửu Cửu nở một nụ cười nhạt. Dịch Lan Tuyết cũng chỉ gật đầu đồng ý. Bà quay sang nói với Tần Ngọc Nha

- Ngọc Nha, con sợ Quan gia không đủ tiền để chi trả cho con sao?

- Dạ không ạ. Con chỉ là... Con thấy ở nhà con vẫn còn nhiều. Nên con không muốn mua

- Hay đi cùng mẹ con không vui?

- Con không có ý đó _ Tần Ngọc Nha nhỏ giọng

Phía xa kia, là Lũy Mẫn, bà ta đang đi cùng một số người bạn đến mua sắm. Khi thấy Ngọc Nha cứ đi phía sau Dịch Lan Tuyết và Ngụy Quân Cửu Cửu thì liền tức giận thay con gái. Bà ta cùng vài người bạn đó bước đến bên phía của ba người họ

- Chị sui, chị cũng đi mua sắm sao? _ Lũy Mẫn nhẹ giọng

- Chẳng lẽ chỉ có Tần nhị phu nhân mới được mua? _ Dịch Lan Tuyết thầm khinh bỉ

Lũy Mẫn cười trừ. Bà ta đi đến bên Cửu Cửu, tình thâm nắm lây tay cô rồi dặn dò

- Cửu Cửu, con và Ngọc Nha cùng nhau làm dâu Quan gia. Sau này nhớ chăm sóc em gái hộ mẹ nhé

Người ngoài nhìn vào con tưởng Lũy Mẫn rất yêu thương đứa con riêng này của Tần Nhạc. Còn ngọt ngào xưng mẹ gọi con, chắc có lẽ tình cảm của hai người rất tốt

Tuy nhiên Cửu Cửu lại trơ mắt ra nhìn bà ta

- Tần nhị phu nhân hình như có sự hiểu lầm thì phải. Cô ta họ Tần, còn tôi họ Ngụy Quân, chị em sao? Mẹ sao? Xin lỗi. Ngoài ông ngoại, ba mẹ chồng và Khiêm ra.... Thì tôi không có người thân khác

Lũy Mẫn cưng đơ người khi nghe cô nói như vậy. Các vị phu nhân kia được một phen bàn tán

- Cửu Cửu, mẹ biết con không thích mẹ và Ngọc Nha, nhưng dù sao dòng máu con đang chảy cũng là của Tần gia

- Hình như Tần nhị phu nhân lại nhầm lẫn nữa rồi. Ngụy Quân Cửu Cửu tôi đây có từng nói, cái ngày mà tôi tình nguyện hiến đi đôi mắt này cho Tần Ngọc Nha, thì giữa tôi và Tần gia đã không còn bất cứ quan hệ gì

Ngụy Quân Cửu Cửu cười khinh bỉ. Lũy Mẫn liền tức giận, tuy biết là tài ăn nói của cô có tính sát thương rất cao. Nhưng nếu đã đến nước này thì đúng là quá đáng. Bà ta định đưa tay lên đánh cô một lần nữa. Nhưng bàn tay của bà ta lại bị một bàn tay mạnh mẽ khác giữ lại

- Tần phu nhân, bà muốn làm gì vợ tôi?

Không cần nói cũng biết đây là Quan Chấn Khiêm. Khi nghe người làm trong nhà nói Cửu Cửu cùng mẹ đến trung tâm thương mại thì anh lại nổi đóa lên. Khi anh vừa đến liền thấy cảnh tượng như vậy, trong ánh mắt anh dày đặc sát khí

- Là cô ta vô lễ. Tôi chỉ thay mặt mẹ của cô ta, dạy dỗ lại cô ta!

Lũy Mẫn tức giận quát lớn. Tần Ngọc Nha thấy vậy cũng bước đến bên mẹ mình mà đứng. Những lời của Lũy Mẫn càng làm cho Quan Chấn Khiêm sôi máu hơn.

- Bà lấy tư cách gì để dạy dỗ vợ tôi? _ Quan Chấn Khiêm nhíu mày

- Tôi lấy tư cách là mẹ kế của cô ta!

- Mẹ kế? Người ta nói, mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng. Bà dám nói rằng bà yêu thương Cửu Cửu không chị thông gia? _ Dịch Lan Tuyết im lặng nảy giờ mới lên tiếng

- Tôi... Đương nhiên là thương Cửu Cửu rồi

- Thương? Có người mẹ nào thương con gái của chồng đến nổi dùng đứa con gái kia câu dẫn bạn trai người. Có người mẹ nào thương con gái của chồng đến mức bảo người con gái đó hiến mắt cho con mình. Chị sui, chị thương Cửu Cửu quá ha, nhưng bây giờ tôi xin lỗi.... Cửu Cửu là con dâu của tôi, chị muốn đánh con dâu của tôi cũng phải xem chị có bản lĩnh hay không đã.

Lũy Mẫn á khẩu. Bên kia, Tần Ngọc Nha kéo tay của mẹ mình lại

- Mẹ đừng chấp chị ấy

- Nhưng tôi thì để bụng bà ta đấy. Ở đây tôi cũng nói cho bà nghe đây Tần nhị phu nhân. Vợ tôi cần dạy dỗ cũng là do tôi dạy. Bà có nghe câu, giặc làm loạn gϊếŧ trên chiến trường.... Vợ nhà làm loạn... Tính trên giường

Quan Chấn Khiêm gắt gao ôm lấy Cửu Cửu, còn nhẹ nhàng hôn lên trán của cô. Sau đó quay sang Lũy Mẫn nói tiếp

- À, tôi chưa nói. Nếu lúc nảy bà đánh vợ tôi một. Tôi đòi lại hai. Còn nữa, bà nên nhớ... Cô ấy họ Ngụy Quân cao quý, không phải họ Tần rẻ mạc. Nếu năm xưa mẹ vợ của tôi không lấy chồng bà, thì có đời nào bà được ăn sung mặc sướиɠ như vậy

Lũy Mẫn hết có gì để nói.

- Tần nhị phu nhân. Bà nên nhớ, bà chỉ là vợ hai của Tần Nhạc. Mãi mãi không thể thay thế vị trí Đại phu nhân......

[...........................]

Nhạt?:>

Thấy Nam9 ít có đất diễn quá. Nên mới cho anh thêm đất diễn

#Yu