Chương 85

Đêm đó cũng có một con người không thể nào ngủ được, Chu Như Uyên nằm trên chiếc giường king size, chiếc váy hồng vén cao lộ ra đôi chân ngọc ngà. Chiếc giường êm ái chỉ cần ngã xuống liền chìm vào một giấc sâu, nhưng đêm nay đã hơn một giờ sáng, Chu Như Uyên hai mắt vẫn mở trừng. Dường như cô đã quên mất điều gì, nhưng nghĩ mãi vẫn chưa ra. Lúc này bên ngoài cửa sổ, gió thổi khá lớn tạo ra tiếng rào rạt rất rõ giữa các khe lá, tấm màn lớn tung bay, cô theo phản xạ kéo chăn bao phủ cơ thể vì lạnh. Cô xoay lưng về phía cửa sổ, vừa lúc ánh mắt cô chạm đến chiếc điện thoại để trên tủ gỗ bên cạnh giường. Cuối cùng cô cũng nhớ ra điều gì đó, thốt lên:

"Mình chưa trả lời tin nhắn chú Vũ."

Cô vội vàng nhướn người, tay với lấy chiếc điện thoại. Chu Như Uyên mở màn hình lên, mở tin nhắn cách đây hơn ba tiếng. Chu Như Uyên vân vân không biết nên trả lời như thế nào, một phút sau, cô nhắn trả lại một câu.

Bên đầu dây bên kia, căn biệt thự yên tĩnh không còn một bóng người, mọi người đều đã đi nghỉ ngơi. Ở thư phòng, Phong Vũ đang xem lại bản hợp đồng, lập tức chiếc điện thoại phát sáng, nghe thấy tiếng thông báo, anh mở điện thoại lên xem, vừa thấy câu trả lời của Chu Như Uyên anh vui mừng, vừa cười mỉm vừa nhắn tin. Phong Vũ gửi đi, cảm giác bắt đầu có phần hồi hộp, anh đây là lần đầu tiên có cảm xúc như vậy.

Ở Chu Gia, Chu Như Uyên cũng hồi hộp không kém, tim đập loạn nhịp. Cô cầm chắc cái điện thoại trên tay, lo lắng đến mức không yên, cơ thể liên tục xoay qua xoay lại.

Ting!

Tiếng kêu bất chợt phá vỡ không gian yên tĩnh, Chu Như Uyên bị làm cho giật mình, cô mở tin nhắn xem, thế mà Phong Vũ lại nhắn lại rằng:

"Cháu bị mất ngủ hả? Giờ này trễ còn chưa ngủ mà nhắn tin cho chú."

"Dạ chỉ tối nay thôi."

Vài phút sau, tin nhắn lại tới.

"Nhà cháu có trà hoa cúc không?"

"Dạ có ạ."

...

"Cháu pha một tách trà hoa cúc uống sẽ giúp dễ ngủ hơn."

"Vậy cháu sẽ lập tức đi pha." Chu Như Uyên bước xuống giường, đi tới cửa lại có tin nhắn tới.

"Sáng mai cháu phải đi học phải không? Vậy uống xong, ngủ sớm đi."

"Cháu cảm ơn. Chú ngủ ngon."

Chu Như Uyên mở cửa, ở ngoài tối mịt, cô bật pin điện thoại soi hành lang. Chu Như Uyên đi thẳng tới công tắc đèn, bật đèn hành lang. Chu Như Uyên tắt điện thoại, chậm rãi đi xuống lầu. Cô bật đèn, vị trí đựng trà để ở trên cao. Cô nhón chân lên cao, cố mở tủ lấy hộp trà ở khá sâu trong góc. Nửa tiếng sau, Chu Như Uyên pha xong một ly trà hoa cúc, trà còn nóng hổi, mùi hoa thơm sộc vào mũi làm cô khá dễ chịu. Chu Như Uyên vừa thổi vừa nhâm nhi, trong lúc buồn chán cô lại lướt điện thoại.

----------

Phong Vũ trầm tư suy nghĩ, trên tay vẫn còn cầm điện thoại. Anh dựa lưng ra sau ghế, ngồi cười một mình, ánh mắt sắc lạnh đêm nay đặc biệt đã dịu đi hẳn, thậm chí còn có một chút ấm áp. Anh cúi nhìn cái điện thoại, trên màn hình lại xuất hiện hình một cô gái. Cô gái trong bộ đồng phục học sinh, tóc xõa hai bên gương mặt xinh đẹp, khuôn mặt đường nét sắc sảo đang cười rất hạnh phúc, người con gái đó là Chu Như Uyên.

Phong Vũ có được tên Facebook của Chu Như Uyên là một phần nhờ Chu Minh Hào, anh ta lén cho anh và tất nhiên Chu Như Uyên không biết. Tất cả mọi hoạt động và hình ảnh của cô Phong Vũ đều biết nhưng bây giờ anh chưa là gì của cô nên cũng không thể can thiệp sâu vào chuyện của cô. Phong Vũ đành phải nhịn, từ từ cho đến lúc chín muồi, cô sẽ là của anh.