Trong nhà hàng Hàn Quốc, ba người vừa dùng bữa xong. Nhã Nhi nhìn thức ăn còn khá nhiều trên bàn, dù là miễn phí nhưng cô ấy cũng cảm thấy có hơi tiếc. Chu Minh Hào rất nhanh nhìn thấy điều đó, anh ta cất âm giọng vừa phải đủ cho ba người nghe:
"Đống thức ăn này nhà hàng sẽ xử lý, bây giờ còn khá sớm, hai con có muốn đi đâu nữa không?"
Chu Như Uyên phấn khích, không đợi Nhã Nhi lên tiếng đã nói trước:
"Hay ra bờ hồ đi ba, con nghe nói có hội chợ ở đó. Nhã Nhi đi luôn ha?"
Nhã Nhi có hơi lưỡng lự, dù gì bây giờ cũng đã hơn tám giờ, bình thường cô ấy sẽ về nhà trước chín giờ nếu không có ca làm.
"Đi đi, chút nữa ba tớ sẽ đưa cậu về, dù gì hôm nay được nghỉ làm, cậu về nhà đâu làm gì."
"Ơ... Ưʍ... Thôi được, nhưng tớ chỉ đi được một tiếng thôi."
"Vậy đi thôi, ở đây đã tính xong rồi." Chu Minh Hào cười thầm, một chút phấn khích che giấu trong lòng, anh ta nói xong liền lập tức đứng dậy rời đi. Chu Như Uyên và Nhã Nhi có phần kinh ngạc, nhất là cô, không biết ba đã thanh toán từ khi nào. Hai người chưa kịp suy nghĩ đã cách Chu Minh Hào một khoảng khá xa, cô và Nhã Nhi phải lật đật chạy theo. Chu Minh Hào sải bước rất dài nên đi rất nhanh, cô và Nhã Nhi chạy theo hụt hơi vẫn không kịp.
...
Hội chợ rất lớn được tổ chức mỗi năm một lần, bên trong có ba người đi dạo, với diện mạo này không bất ngờ khi đi qua đâu bọn họ cũng là tâm điểm.
Chu Như Uyên cố tình để Nhã Nhi đi bên cạnh Chu Minh Hào, anh ta thừa biết, hai người liên tục ra dấu với nhau, còn Nhã Nhi vẫn vô tư không biết chuyện gì, cứ nghĩ đây là bình thường nhưng tất cả đều nằm trong kế hoạch của Chu Minh Hào và Chu Như Uyên.
Đi được một lúc thì Chu Như Uyên trật chân, hai tay lỡ xô Nhã Nhi ngã vào lòng Chu Minh Hào, anh ta nắm bắt cơ hội ôm trọn vòng eo cô ấy. Nhã Nhi chưa hiểu chuyện gì, trán đập vào l*иg ngực rắn chắc có hơi choáng, sau lưng cô ấy Chu Minh Hào và Chu Như Uyên vui sướиɠ cười cố không phát ra tiếng.
Chu Minh Hào liền 180° thay đổi thần sắc, trở về bộ dạng nghiêm túc như thường ngày, hỏi thăm Nhã Nhi:
"Cháu có sao không?"
"Dạ không sao ạ. Cháu xin lỗi đã không phải phép." Cô ấy cố thoát ra khỏi Chu Minh Hào, lúc này Chu Như Uyên cũng ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, đỡ Nhã Nhi:
"Xin lỗi Nhã Nhi, cậu có sao không? Tớ vô ý quá."
"Không sao, chân cậu có bị làm sao không?" Nhã Nhi cứ nghĩ đây là sự cố nên tuyệt không nghi ngờ, vẫn quan tâm hỏi thăm Chu Như Uyên.
"Ba cái này nhằm nhò gì với tớ, yên tâm đi." Chu Như Uyên xùy một tiếng, coi như không có gì và tiếp tục khoác tay Nhã Nhi đi tiếp.
Mười lăm phút sau, bọn họ đi qua quầy thức ăn, đột nhiên cô la lên khiến Nhã Nhi hơi giật mình:
"Tớ... Tớ đau bụng quá! Cậu với ba đi trước đi, chút tớ đuổi theo sau."
Không để Nhã Nhi kịp phản ứng, Chu Như Uyên đã chạy một mạch, cách xa bọn họ. Nhã Nhi còn quay đầu nhìn, lúc này Chu Minh Hào lợi dụng không ai để ý nắm lấy bàn tay cô ấy.
"Chúng ta đi tiếp đi, Chu Như Uyên lát sẽ theo sau."
"Nhưng..."
"Không sao đâu." Chu Minh Hào kéo Nhã Nhi đi, cô ấy bây giờ chỉ lo cho cô nên bị bàn tay to lớn nắm trọn lấy, Nhã Nhi cũng không hay.
Ở một góc tối, phía sau tấm bạc, Chu Như Uyên lén quan sát hai người, khóe môi nhếch nhẹ cùng ánh mắt thâm sâu trông khá đáng sợ.
"Thành công, còn lại giao cho ba."
Chu Như Uyên phủi mông đi, hướng về phía chiếc xe hơi, mở cửa ngồi đợi sẵn bên trong. Trong lúc chờ, Chu Như Uyên chỉ biết nghịch điện thoại gϊếŧ thời gian. Được hai mươi phút, đột nhiên điện thoại cô hiện lên tin nhắn, một cái tên ngay lập tức khiến mặt cô đỏ bừng lên.
Phong Vũ!