"Cậu tốt nhất đừng dính dáng đến Hàm Luân."
Chu Như Uyên không hiểu, trên hành lang chỉ còn lại hai người. Cô nhìn sắc mặt Nhã Nhi có chút khó coi, dường như cô ấy đang lo sợ thứ gì đó.
"Cậu là có ý gì?"
"Không... Không..." Nhã Nhi mắt đảo liên hồi, cô ấy có điều khó nói, thần sắc càng xanh xao hơn, hai tay toát mồ hôi nắm chặt lại với nhau.
Chu Như Uyên càng nghi ngờ Nhã Nhi có điều giấu cô. Chu Như Uyên dừng bước, mạnh bạo nắm lấy tay Nhã Nhi, kéo cô ấy một cái liền nhìn thẳng vào mắt cô.
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải anh ta làm gì cậu?"
"Không phải! Như Uyên, cậu đừng hỏi thêm gì nữa. Tốt nhất cậu nên tránh xa anh ta ra."
Nhã Nhi bấu chặt bàn tay cô, con ngươi cô ấy rưng rưng, sự nghiêm túc trên gương mặt Nhã Nhi có hơi đáng sợ. Chu Như Uyên kinh ngạc, hai mắt mở to nhìn Nhã Nhi, không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô cảm thấy lời nói của Nhã Nhi như đang cảnh báo có chuyện sắp xảy ra, trong lòng xuất hiện dự cảm không lành.
"Nhã Nhi, cậu..."
Nhã Nhi né tránh ánh mắt của cô, cúi mặt, hơi thở có phần dồn dập. Chu Như Uyên đặt nhẹ bàn tay lên vai cô ấy, cảm nhận cơ thể đang run rẩy.
Trong đầu Nhã Nhi lại nhớ về chuyện ngày hôm qua, là ngay lúc đó khi cô ấy đi vệ sinh, lúc trở ra lại vô tình nghe được có người ở cầu thang thoát hiểm. Nhã Nhi đã nghe được ba chữ Chu Như Uyên phát ra từ miệng anh ta, vì hiếu kì cô ấy đã lén xem người đó là ai.
Hàm Luân!
Nhã Nhi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của anh ta với một người khác trong điện thoại, Nhã Nhi cảm thấy có chuyện không ổn, cô ấy nhích lại gần một chút để nghe rõ hơn. Hàm Luân vậy mà đang lên kế hoạch tiếp cận Chu Như Uyên, còn có cái gì mà tiêu diệt Cư Phong bang.
Không ổn! Chu Minh Hào!
Nhã Nhi vô tình gây ra tiếng động thu hút sự chú ý của Hàm Luân, cô ấy sợ hãi vội bịt chặt miệng, nấp sau cánh cửa. Hàm Luân quay lại, nhìn cánh cửa hé mở, con ngươi trở nên sắc bén, bước chân cảnh giác chậm rãi tới gần. Nhã Nhi càng run sợ, ánh mắt tìm chỗ trốn, cô nhìn thấy dưới chân cầu thang trong góc có một đống thùng giấy rỗng rất lớn, nhanh trí Nhã Nhi trốn trong đó cũng vừa lúc Hàm Luân mở cửa. Anh ta nheo mắt nhìn xung quanh, từng bước đi nhẹ nhàng nhưng lại tạo ra một áp lực rất lớn lên người Nhã Nhi, cũng rất may là từ chỗ Hàm Luân bị cầu thang che khuất nên không nhìn thấy thùng giấy. Đợi khi anh ta đi ngang qua, Nhã Nhi có thò đầu lén nhìn.
Lúc này tiếng trống vang lên kết thúc một tiết học, Hàm Luân tức giận chửi thề rồi bỏ đi. Nhã Nhi khi đã xác định không còn người, cô ấy mới dám ra ngoài, vừa ra liền lập tức chạy về lớp. Sau buổi chiều hôm đó, Nhã Nhi như người mất hồn, trong đầu không ngừng nhớ về lời nói của Hàm Luân. Cô ấy không biết có nên nói cho Chu Như Uyên, đứng trước mặt cô chỉ biết ấp úng, lời đến miệng không thể nào tuôn ra.
"Cậu có sao không? Tớ thấy mặt cậu xanh xao lắm đó."
"Chúng ta về đi." Nhã Nhi mím môi, tay kéo kéo áo Chu Như Uyên.
Cô cũng nhận ra sự bất thường, đưa tay vuốt ngực Nhã Nhi nói:
"Được rồi, giờ chúng ta về. Cậu bình tĩnh chưa?"
"Tớ không sao đâu."
Hai người đi xuống cầu thang, Nhã Nhi tự nhiên lại đi không vững, đôi lúc có hơi loạng choạng. Chu Như Uyên phải đỡ cô ấy đi ra cổng, lên xe cô. Sau khi đưa Nhã Nhi tới chỗ làm, Chu Như Uyên cũng về Chu gia, ngay lúc chiếc xe chạy vào cổng sắt ngôi biệt thự.
Ở sau một gốc cây phía đối diện, trong bóng tối, một người đàn ông cao ráo, mặc phủ toàn thân là màu đen, anh ta đội mũ, mang khẩu trang che kín mặt. Anh ta chỉ lộ diện một nửa, hai tay đút túi quần, nhìn vào trong ngôi biệt thự, ánh mắt thoáng hiện tia tàn ác.