Trong căn phòng tối, không một ánh đèn, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt le lói qua cửa sổ, ban công mở toang, gió thổi tung bay màn cửa, đồ đạc bị quăng tứ tung, vài chai rượu trống rỗng không còn một giọt lăn lóc dưới đất. Ngồi bên cạnh giường là một người đàn ông, anh ta trông còn rất trẻ tầm mười mấy, hai mươi, mái tóc không theo nếp, rũ xuống che gần nửa con mắt, ánh mắt toả ra một khí lạnh bức người, có thể thấy rõ trong con ngươi là sự hận thù và tàn nhẫn. Anh ta cầm trên tay tấm hình được đóng khung kĩ lưỡng, là tấm hình gia đình, hình chụp ba người, hai vợ chồng trung niên và một chàng trai, bọn họ đều nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Chàng trai đó chính là...
Hàm Luân!
Không sai, là anh ta!
Hàm Luân vừa đau lòng vừa căm hận nhìn tấm hình, nghiến chặt răng, con ngươi đỏ ngầu hằn lên những tia máu chằng chịt trông rất đáng sợ, nước mắt không ngừng rơi. Hàm Luân lấy ra một chai rượu mới, anh dốc hết vào miệng, càng uống nước mắt càng tuôn rơi, cổ họng cay rát, khuôn mặt đỏ bừng vì say.
Hàm Luân nhớ về cái ngày định mệnh đó, hôm đó là một ngày đẹp trời nắng ấm áp cả thành phố, anh ta ngồi trong lớp, không tập trung lên bảng, ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, một tay chống cằm, tay còn lại nghịch viết bi, không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng có dự cảm không tốt nhưng Hàm Luân chỉ nghĩ có thể anh ta không khoẻ nên cũng không quan tâm lắm. Giờ ra chơi vẫn vui vẻ với bạn bè ấy thế mà cái giây phút kinh hoàng làm thay đổi cuộc đời Hàm Luân, đó là khi anh ta tan học đi về, Hàm Luân tận mắt chứng kiến ba mẹ chết thảm trong phòng khách, cơ thể chi chít vết thương.
"Không! Ba! Mẹ!"
Hàm Luân kinh hoàng, cái cặp rơi xuống đất, anh ta vội vàng chạy đến gần hai cơ thể, phòng khách đã bị xáo trộn và một tờ giấy được đặt bên cạnh. Hàm Luân khóc thét, tay run run cầm lấy tờ giấy, trên đó viết:
"Ba mẹ cậu là đắc tội với tôi trước nên phải nhận kết cục này. Tôi không muốn đuổi cùng gϊếŧ tận, cậu hãy tự mà lo liệu."
Hàm Luân tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm cái tên bên dưới dòng chữ. Anh ta trừng mắt, cắn chặt môi đến rỉ máu để bản thân không phát ra tiếng khóc, tay vò nát tờ giấy, đau lòng nhìn ba mẹ bất động, không còn một chút hơi thở.
"Tại sao lại gϊếŧ ba mẹ tôi!? Tại sao!?" Hàm Luân điên cuồng gào thét, tiếng nấc nghẹn ngào, anh ta khóc nức nở, nước mắt tuôn ra như suối. Hàm Luân ôm mẹ vào lòng, tựa đầu vào bà, tay kia nắm chặt lấy tay người bố, trong không khí lạnh lẽo, u ám chỉ còn một mình anh ta. Ba mẹ là người thân duy nhất đã bị sát hại, họ hàng trước giờ đều không quan tâm, sau này Hàm Luân chỉ còn một mình.
Anh phải sống sao đây?
Bây giờ trong mắt anh ta còn lại là thù hận, và trả thù là điều quan trọng nhất. Sau khi chôn cất ba mẹ, Hàm Luân đã dọn ra khỏi đó, ngôi biệt thự chứa đựng ký ức đau buồn đóng cửa, bên trong không còn một bóng người, đồ đạc được bao phủ bởi những tấm vải trắng, trông hoang tàn đến mức nào. Anh ta thuê một căn phòng trong khách sạn cao cấp. Ban ngày Hàm Luân vẫn đi học và cư xử rất bình thường nhưng ban đêm anh ta lại làm việc cho một tổ chức hắc đạo, trong những ngày không làm gì Hàm Luân chỉ biết nhốt bản thân trong phòng uống rượu và nhìn di ảnh của ba mẹ, anh ta cảm thấy rất buồn và cô đơn, một gia đình hạnh phúc trước kia chỉ sau một ngày liền biến thành tang thương.
Hàm Luân khóc đến sưng mắt, thϊếp đi lúc nào không hay, khoé môi khẽ nhếch lên, trong giấc mơ anh ta đã thấy ba mẹ, ông bà mặc trên người bộ đồ thiên sứ đưa tay về phía Hàm Luân, khuôn mặt dịu dàng mỉm cười. Anh ta vui mừng, từ từ bước chân tiến về phía họ, nắm tay ba mẹ, muốn cùng ông bà sang thế giới bên kia.