Áp Ánh Nguyệt lái xe, mái tóc đỏ như máu chói lóa giữa không gian tối, cô ta mặc trên người bộ đồ đen ôm sát cơ thể tôn lên ba vòng chuẩn hoàn hảo, kín đáo từ trên xuống dưới. Áp Ánh Ly ngồi ở ghế sau, mở miếng bịt mặt, quăng sang một bên, cô mệt mỏi ngã người ra sau. Áp Ánh Nguyệt liếc nhìn Áp Ánh Ly qua gương chiếu hậu trên ô tô:
"Chị sao vậy?"
"Không có gì!" Áp Ánh Ly nhắm mắt nhưng cô ta không ngủ được, tâm trí rối loạn.
Trốn ra được Lãnh Gia, tại sao Áp Ánh Ly lại cảm thấy không vui vẻ một chút nào nhỉ?
Áp Ánh Nguyệt nheo đôi mắt xinh đẹp, cô ta không hỏi thêm mà tập trung chạy xe về phía trước. Áp Ánh Nguyệt lâu lâu có liếc nhìn Áp Ánh Ly đằng sau qua gương chiếu hậu, khuôn mặt Áp Ánh Ly có vẻ mệt mỏi, vùng da giữa trán nhíu lại, cô ta nhắm mắt nhưng dường như Áp Ánh Ly đang suy nghĩ cái gì đó. Áp Ánh Nguyệt bắt đầu nghi ngờ, cô ấy nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Rốt cuộc giữa Áp Ánh Ly và Lãnh Triết đã xảy ra chuyện gì?
Gần một giờ sáng, đoạn đường vắng vẻ, nhà dân đã chìm vào giấc ngủ, xung quanh yên ắng, từ đèn đường chiếu sáng một vùng, cảm giác khiến người khác lạnh xương sống. Áp Ánh Nguyệt lái xe đi với tốc độ vừa phải, đối với những cô gái bình thường đi trong đêm khuya sẽ rất sợ hãi nhưng với Áp Ánh Ly và Áp Ánh Nguyệt thì chuyện này lại rất bình thường.
Khi chiếc xe đi thêm một đoạn đến gần một ngõ vắng rất tối, xung quanh là bãi đất trống và không có nhà dân thì có một đám thanh niên to cao, xăm trổ khắp người, bọn chúng gần cả chục tên đứng trước chặn đầu xe khiến Áp Ánh Nguyệt phải phanh gấp. Áp Ánh Ly từ từ mở mắt, cô ta vẫn rất bình tĩnh, nhìn đám côn đồ đằng trước qua tấm kính xe, phía sau có hai ba tên cầm trên tay một thanh sắt nhọn canh sau xe của Áp Ánh Ly và Áp Ánh Nguyệt.
Một tên đầu trọc cầm đầu trong đám đó, hắn ta một chân chống lên đầu xe, miệng ngậm điếu thuốc lá, nhìn Áp Ánh Nguyệt với vẻ háo sắc, giọng ồn ào đến khó nghe:
"Ê người đẹp đi đâu đêm khuya thế này?"
Áp Ánh Ly ngồi phía sau Áp Ánh Nguyệt nên đã bị che khuất, không gian tối trong xe cùng với lớp kính mờ khiến tên đó không nhìn thấy được cô. Áp Ánh Nguyệt cười khẩy, cảm thấy kinh tởm, cô ta gan to mở kính xe, ló đầu ra đối mặt với bọn chúng:
"Mau biến đi và đừng đặt cái chân bẩn thỉu của anh lên xe tôi."
"Á à miệng mồm ghê nhỉ! Anh thích đó." Tên đầu trọc cười ngoác mồm, lộ ra hàm răng vàng ố cái cao cái thấp trông rất ghê tởm. Hắn ta hút một hơi mạnh, thổi khói vào kính xe như khıêυ khí©h.
Áp Ánh Nguyệt không có gì là sợ hãi, cô ta gác tay lên cửa xe, ngửa đầu ra ghế:
"Đêm khuya hèn gì cứ nghe tiếng chó sủa."
Nghe xong, tên đầu trọc lập tức thay đổi sắc mặt, hắn ta tức giận cầm điếu thuốc quăng xuống đất, dùng chân dập tắt điếu thuốc đang hút dở. Tên đầu trọc chỉ tay thẳng vào Áp Ánh Nguyệt:
"Em gái! Đừng nghĩ bản thân đẹp rồi tao đây không làm gì nha, tao đây không ngán ai đâu."
"Tôi chưa nói gì hết mà sao anh lại tự nhận như thế?"
"Chết tiệt! Tụi bây mau bắt con này xuống xe, đưa vào trong bãi đất trống cho tao." Tên đầu trọc quay lại ra hiệu cho đàn em phía sau, tụi đàn em liền nghe theo, bọn chúng tiến gần đến xe hai bọn cô, mặt tên nào tên nấy đều rất biến thái, hào hứng cứ tưởng sắp được hưởng thức miếng mồi ngon nhưng bọn chúng không ngờ lại đụng phải hổ dữ.
Áp Ánh Nguyệt đưa ngón tay day day một bên thái dương, ánh mắt thương cảm nhìn đám người không biết điều này, lên tiếng:
"Đã muốn tha cho rồi nhưng bọn họ không biết điều."
"Không biết điều vậy giờ mình dạy cho họ biết điều đi." Áp Ánh Ly nhếch mép, ánh mắt sắc bén nhìn Áp Ánh Nguyệt ra hiệu.