Chương 41

Ở trường học.

Đầu giờ mười lăm phút, hôm nay giáo viên chủ nhiệm để lớp tự sinh hoạt. Chu Như Uyên và Nhã Nhi đi xuống căn tin, hai người chọn vị trí gần cửa sổ, cô cầm theo túi thức ăn, lấy ra một hộp nhựa đưa cho bạn thân của cô:

"Nhã Nhi! Cho cậu nè."

Nhã Nhi ngơ ngác nhìn hộp thức ăn rồi nhìn Chu Như Uyên:

"Sao cho tớ?"

"Ba tớ làm cho cậu đó." Cô nhét hộp nhựa vào tay Nhã Nhi rồi đá lông nheo, khuôn mặt nham hiểm.

Nhã Nhi nhíu mày, cô ấy mở ra xem bên trong.

Cháo!

Còn là cháo hải sản mà Nhã Nhi thích ăn.

"Sao nay ba cậu lại nấu cháo cho tớ?"

"Chắc là muốn lấy lòng ai đó." Chu Như Uyên bĩu môi, miệng nói mà trong lòng đang trách móc người ba này.

Đúng là trọng sắc khinh luôn con của mình!

"Lấy lòng? Tớ hả?" Ngón tay Nhã Nhi hướng ngược vào mình, thắc mắc, mong chờ câu trả lời của cô.

Chu Như Uyên vội che miệng, cô không trả lời mà thay vào đó là gật đầu. Nhã Nhi vẫn còn khó hiểu, vì sao ba Chu Như Uyên phải lấy lòng cô ấy chứ!?

"Tại sao? Tớ có gì đâu mà ba cậu..."

Nhã Nhi chưa kịp nói xong thì cô vội ngắt lời:

"Thôi cậu đừng nghĩ nhiều. Tớ thấy vậy tốt mà..." Chu Như Uyên dần dần nhỏ giọng lại để Nhã Nhi không nghe rõ: "Tớ còn được hưởng ké."

"Hả? Cậu nói gì vậy?"

"Không có gì. Mau ăn đi, gần vào giờ học rồi."

Chu Như Uyên vội đánh trống lảng, cô lấy muỗng nhét vào tay Nhã Nhi rồi bản thân Chu Như Uyên cũng lo ăn món ngon trước mắt. Nhã Nhi nheo mắt nhìn cô, có hơi nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều. Trong lúc ăn, bỗng Nhã Nhi lên tiếng:

"Tối qua... Hàm Luân nhắn tin cho tớ."

Chu Như Uyên giật mình, cô vội buông muỗng xuống, trừng mắt nhìn Nhã Nhi:

"Đừng nói hắn ta muốn..."

"Hàm Luân muốn quay lại với tớ."

Chu Như Uyên hậm hực, đập mạnh tay xuống bàn, tiếng động phát lớn khiến cả căn tin đổ dồn về phía hai người nhưng Chu Như Uyên không quan tâm, cô giờ chỉ chú ý tới chuyện mà Nhã Nhi vừa kể.

"Anh ta mặt dày đến mức đó sao? Tớ không nghĩ sau bao nhiêu chuyện hắn vẫn muốn quay lại với cậu."

"Tớ cũng rất bất ngờ." Nhã Nhi cúi mặt xuống, ánh mắt có vẻ buồn bã.

Chu Như Uyên hít thở sâu, cô vội bình tĩnh lại, sau đó nói tiếp:

"Rồi cậu trả lời anh ta như thế nào?"

"Tớ cần thời gian để suy nghĩ."

"Cậu tốt nhất đừng quay lại, hắn ta chắc chơi chán mấy cô gái kia mới quay lại với cậu thôi. Tớ cảm thấy có gì đó không ổn, tốt nhất cậu hãy cắt đứt liên lạc với hắn đi." Chu Như Uyên nắm lấy bàn tay Nhã Nhi, an ủi.

Nhã Nhi ngước nhìn cô, cô ấy mỉm cười, bàn tay kia vỗ vào mu bàn tay Chu Như Uyên để cô yên tâm.

"Tớ bây giờ không còn là Nhã Nhi của ngày xưa nữa, tớ biết mình phải làm gì mà."

"Vậy tớ yên tâm." Chu Như Uyên nói xong, cô không đề cập đến vấn đề đó nữa mà tiếp tục ăn. Nhã Nhi dần hạ khóe môi, trong mắt cô ấy như ẩn chứa điều gì đó rất bất thường. Nhã Nhi vừa suy nghĩ vừa ăn cháo, cô ấy ăn rất chậm khiến Chu Như Uyên phải quan tâm:

"Cậu sao vậy?"

"Ơ không...không có gì." Nhã Nhi bị tiếng gọi của cô làm thức tỉnh, cô ấy bất ngờ, trả lời lắp bắp.

Chu Như Uyên quan sát sắc mặt của Nhã Nhi, cô hỏi tiếp:

"Cậu đang lo lắng điều gì sao?"

"Không có gì đâu. Tớ chỉ không biết Hàm Luân đang muốn làm gì tiếp theo thôi."

Chu Như Uyên mỉm cười, cô vỗ tay vào ngực hai cái, ngẩng cao đầu nói:

"Cậu sợ hắn quấy rầy cậu? Yên tâm, có tớ ở đây rồi. Hàm Luân mà tới gần, tớ sẽ đánh cho hắn đến cả mẹ hắn còn nhận không ra."

Nhã Nhi nhìn bộ dạng hài hước của cô, không nhịn được mà bật cười, cô ấy vội lấy tay che miệng:

"Được rồi... Được rồi, tớ tin cậu. Cậu ngồi yên đi, mọi người đang nhìn về hướng chúng ta kìa."

"Ô kê." Chu Như Uyên liếc nhìn vào màn hình điện thoại, chợt hoảng hốt: "Chết! Còn năm phút nữa vào lớp rồi, chúng ta phải ăn nhanh thôi."

Cô và Nhã Nhi lật đật, ăn thật nhanh. Nhã Nhi không nghĩ về chuyện đó nữa, cô ấy vui vẻ trở lại, còn trêu chọc cô nữa chứ.