Gia cảnh của Khổng Chân Nhi cũng không tốt lắm, nhưng bản thân cô ta lại ham mộ hư vinh, cô ta đi theo Hạ Tiểu Điệp, Hạ Tiểu Điệp sẽ cho cô ta một ít thứ tốt, ví dụ được mặc lại váy vóc hàng hiệu cũ của Hạ Tiểu Điệp, hoặc là Hạ Tiểu Điệp sẽ đưa cô ta tới quán bar xa xỉ như 1949 để uống rượu quý, đó chính là cuộc sống chìm ngập trong nhung lụa mà cô ta ao ước.
Hạ Tịch Quán nói cô ta là một con chó nhật bên cạnh Hạ Tiểu Điệp quả thực không sai.
Nhưng đương nhiên Khổng Chân Nhi không thích nghe người khác nói như vậy, cô ta biết Hạ Tiểu Điệp chỉ là một bao cỏ ngốc nghéch, trong lòng cô ta cực kì hâm mộ và đố kị số phận may mắn của Hạ Tiểu Điệp, đồng thời cô ta thực sự chẳng yêu quý gì Hạ Tiểu Điệp.
Còn Hạ Tịch Quán, cô ta càng chán ghét Hạ Tịch Quán hơn, rõ ràng Hạ Tịch Quán cũng chỉ là con bé nhà quê có số phận thấp kém như cô ta, vậy mà lại có thể sống cuộc đời thanh bình thoải mái như vậy.
Khổng Chân Nhi uống trộm hai ly rượu quý, khi cô ta còn đang nhắm nháp ly mùi vị ly rượu thì Tô Hi đến.
Vừa nhìn thấy Tô Hi, Khổng Chân Nhi vội vàng đứng dậy: “Tô… Tô thiếu, sao anh lại tới đây?”
Tô Hi nhìn thoáng qua ghế lô, không thấy người đã hẹn mình tới đây, ánh mắt của anh ta lúc này mới dừng lại trên người Khổng Chân Nhi: “Hạ Tịch Quán đâu?”
Khổng Chân Nhi không dám nhìn thẳng vào tuần nhan của Tô Hi, cô bé lọ lem luôn ảo tưởng có một ngày bạch mã hoàng tử sẽ đến yêu thương cô ta, khiến cô ta trở thành một công chúa người người ngưỡng mộ.
Tô Hi tuấn tú ôn nhu của tứ đại hào môn chính là vị bạch mã hoàng tử kia.
Mỗi khi Tô Hi cùng Hạ Tiểu Điệp ở cạnh nhau, Khổng Chân Nhi liền ảo tưởng mình có thể thay thế Hạ Tiểu Điệp.
Khổng Chân Nhi thích Tô Hi.
Đây là lần đầu tiên hai người ở chung một chỗ, trái tim Khổng Chân Nhi đập như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, cô ta ngước mắt lên nhìn Tô Hi: “Tô thiếu, Hạ Tịch Quá vừa đi ra ngoài với Tiểu Điệp rồi.”
Tô Hi nghe vậy hơi nhíu mày, ngồi xuống sô pha: “Vậy tôi sẽ chờ ở đây.”
Tô Hi cũng không quan tâm tới Khổng Chân Nhi nữa, mà móc điện thoại trong túi ra.
Tâm trạng Khổng Chân Nhi loạn thành một đoàn, cô ta ái mộ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tô Hi, sau đó luống cuống tay chân rót một ly rượu vang cho Tô Hi: “Tô thiếu, mời anh uống chén rượu.”
Khổng Chân Nhi bước qua, đem chén rượu đưa cho Tô Hi.
Nhưng cô ta đã hơi choáng, hơn nữa còn đang ở bên một chân cô ta vừa nhắc lên, cả người đã nhào vào trong lòng Tô Hi.
Hạ Tiểu Điệp đi theo Hạ Tịch Quán ra ngoài nhưng Hạ Tịch Quán không nói lời nào, chỉ yên lặng đi phía trước.
“Hạ Tịch Quán rốt cuộc cô muốn nói chuyện gì?”
Hạ Tiểu Điệp không kiên nhẫn nói.
Hạ Tịch Quán tựa vào cửa phòng vệ sinh, cong môi cười: “Tôi chỉ muốn mời cô đi vệ sinh cùng thôi.”
Hạ Tiểu Điệp sửng sốt, biết mình đã bị Hạ Tịch Quán lừa một quả, tức giận mắng to: “Hạ Tịch Quán, đầu óc cô có vấn đề à!”
Sau đó cô ta xoay người quay lại phòng.
Hạ Tịch Quán nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của Hạ Tiểu Điệp, mày liễu tinh xảo nhéch lên, không biết liệu Khổng Chân Nhi có làm cô thất vọng không? Hạ Tiểu Điệp đẩy cửa ta đi vào trong phòng: “Chân Nhị, tôi…”
Giây tiếp theo cô ta liền im lặng, bởi vì nhìn thấy Khổng Chân Nhi đang nhào vào trong ngực Tô Hi vẻ mặt si ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Tô Hi.
Một màn này vô cùng ái muội.
Hạ Tiểu Điệp ngắn ra, lửa giận bừng bừng lao tới chất vấn: “Khổng Chân Nhi, cô đang làm cái gì vậy?”
Vừa nghe thấy giọng nói của Hạ Tiểu Điệp, bộ dáng kiều diễm của Khổng Chân Nhi lập tức sụp đổ hoàn toàn, cô ta nhanh chóng đứng dậy, liền đυ.ng phải ánh mắt đáng sợ của Hạ Tiểu Điệp.