Chương 9: Trong lòng mất mát

Mưa cả một đêm, cuối cùng đến khi trời sáng cũng ngớt lại.

Xa xa bên ngoài cửa sổ, ánh bình minh đỏ rực dần dần bao phủ toàn bộ. Dưới tầng dòng người mặc lớp áo bông thật dày đi đi lại lại. Trên giường bệnh, lông mi dài đậm của người phụ nữ khẽ động, sau đó liền mở mắt.

Sắc mặt cô tái nhợt không chút huyết sắc, tựa như búp bê mất hết sức sống. Đôi môi như cánh hoa hồng giờ phút này cũng mất đi hơi nước. Đồng tử màu nâu hơi hơi co rụt lại, tràn ngập xoang mũi là mùi nước khử trùng khiến cô tỉnh táo lại.

Vừa muốn nhúc nhích lại cảm giác trên người có gì đó đè lên. Cô cúi đầu thấy người bên cạnh đã ngẩng đầu lên. Mắt Dụ Phi Trạch vẫn còn mông lung mơ màng, thấy cô tỉnh lại, tức khắc khôi phục sự tỉnh táo, khẽ cười: “Cẩm Tú, em tỉnh rồi, có thấy không thoải mái chỗ nào không?”

Diệp Cẩm Tú lắc lắc đầu, đầu đau như búa bổ, cô nhịn sự đau đớn xuống. Đối diện với sự hỏi han ân cần của Dụ Phi Trạch, trong lòng len chút ấm áp.

“Sao em lại ở đây?”

Ý cười trên mặt anh cứng đờ.

“Em bị ngất trong mưa, anh phát hiện ra lúc đi ngang qua.”

Anh không dám nghĩ đến việc nếu như anh không nhìn thấy cô, liệu có khi nào cô vẫn sẽ hôn mê dưới màn mưa?

Trái tim Diệp Cẩm Tú lỡ một nhịp, một gợn sóng thất vọng xẹt qua trong lòng. Cô cũng không biết cô đang cảm thấy mất mát cái gì. Cô cảm kích cười: “Phi Trạch, cảm ơn anh.”

Anh lắc đầu, cầm lấy tay cô: “Cẩm Tú, tối hôm qua Dụ Trì Diệp cùng người phụ nữ kia có đến bệnh viện. Hắn biết em ngất xỉu cũng không hề đến xem em một chút, em đi theo anh ta rốt cuộc hạnh phúc chỗ nào?”

Ngay cả cô đã cảm thấy mình vô cùng kiên định, khi nghe được những lời này, cũng cảm thấy đau đến khó mà hô hấp. Cô nhợt nhạt cười bất lực: “Em không sao.”

“Nhưng đứa bé trong bụng em thì có đấy!”

Dụ Phi Trạch đau lòng: “Dụ Trì Diệp căn bản sẽ không cho em sinh đứa bé. Em đi cùng anh đi, Cẩm Tú, anh có thể giúp em nuôi nấng đứa nhỏ trưởng thành.”

Vẻ mặt anh chân thành, cô cười khổ.

Một lần nữa tìm kiếm hạnh phúc sao?

Cô đã không thể nữa rồi.

Xử lý xong thủ tục, Dụ Phi Trạch đưa cô về nhà. Trước khi xuống xe, không biết anh đã chuẩn bị từ lúc nào, tặng cho cô một bó hoa hồng. Anh mỉm cười nhưng Diệp Cẩm Tú không có ý định muốn nhận.

“Cẩm Tú, nếu một ngày nào đó em nghĩ thông suốt, đồng ý ở bên cạnh anh, anh luôn hoan nghênh.”

Tình cảm anh đối với cô chưa bao giờ thay đổi.

Diệp Cẩm Tú không phải động vật máu lạnh. Hết lần này đến lần khác đều là Dụ Phi Trạch đến sưởi ấm trái tim sớm đã vỡ nát của cô. Nhưng cô…

Cô nghiêng đầu, dứt khoát xuống xe, không nhận lấy bó hoa kiều diễm tinh tế kia. Bình tĩnh mà cô độc “Phi Trạch, thật xin lỗi, em không xứng với anh.”

Cô rời đi, không quay đầu lại, kìm nén sự khổ sở trong lòng, giữ lại chút tự tôn, kiêu ngạo cuối cùng. Dụ Phi Trạch sững sờ trên ghế lái. Câu nói vừa rồi của cô thật khiến trái tim anh đau nhói.

Về đến nhà, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Diệp Minh Châu kéo vali đi ra ngoài. Mà Dụ Trì Diệp ở phía sau ôm chặt không cho cô ta rời đi. Nhìn thấy Diệp Cẩm Tú đứng ở cửa, cô ta lau đi đôi mắt sưng đỏ, càng thêm ra sức giãy giụa “Trì Diệp…”

“Minh Châu, đừng đi.”

Cánh tay Dụ Trì Diệp giữ chặt cô ta, gục đầu lên vai cô ta thân mật như chốn không người, làm cho người ta nổi da gà.

Diệp Cẩm Tú hờ hững đi đến trước sảnh, đổi giày, chuẩn bị lên tầng. Lời nói không chút tình cảm nào vang lên, Diệp Cẩm Tú quay lại, khuôn mặt tái nhợt chỉ còn lại vẻ lạnh nhạt giống như không để hắn vào mắt.

“Có chuyện gì sao?”

Diệp Minh Châu thoát khỏi cái ôm của hắn, đi đến bên cạnh Diệp Cẩm Tú, khóc nức nở: “Xin lỗi em, chị không biết em đã mang thai. Chị là người dư thừa, chị sẽ rời xa Trì Diệp…”

Cô ta than thở khóc lóc như trời muốn sập xuống. Diệp Cẩm Tú không có biểu tình gì mà nhìn cô ta diễn. Khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt trống rỗng vô lực. Cô quay sang nhìn về phía Dụ Trì Diệp, con người khẽ động. Nhìn anh ta như chỉ là một con rối.

Sắc mặt Dụ Trì Diệp thoáng có chút mất tự nhiên, cũng rất nhanh đã phản ứng lại, lấy ra thỏa thuận ly hôn đã xong từ trước, lạnh lẽo: “Ký tên, đợi lát nữa cô đi bệnh viện bỏ đứa bé đi.”

Từng câu từng chữ sắc nhọn, rõ ràng.

Cô suýt chút nữa thì hoài nghi tai mình. Hắn thế mà muốn cô bỏ đứa bé trong bụng?

Đó là máu mủ của hắn!

Cô muốn cười, cười không nổi, muốn khóc lại không còn chút nước mắt nào.

Cô ngẩng đầu, buồn cười mà kéo khóe miệng. Cô rốt cuộc thích người đàn ông này ở điểm nào?

“Tôi sẽ bồi thường cho cô một phần tài sản, đủ cho cô nửa đời còn lại không cần lo nghĩ, chỉ cần cô không quấy rầy tôi.”

Vẻ mặt hắn lạnh nhạt. Đương nhiên, tất cả sự lãnh khốc vô tình của hắn chỉ nhằm vào cô mà thôi. Cô mệt mỏi ngồi trên sofa, nhìn mấy tờ khăn giấy trên chiếc bàn thủy tinh trong suốt. Bay nhẹ nhàng, không có chút trọng lượng nào lại chèn ép khiến cô không thở nổi.

Cô đọc từng chữ trên thỏa thuận ly hôn một lượt. Tiếp tục dây dưa với nhau cũng không có ý nghĩa gì. Cho dù là đêm đó say rượu, đặt cô ở dưới thân, không phải vẫn gọi tên Diệp Minh Châu đó sao?

Là cô vẫn luôn không nhìn rõ hiện thực, cố chấp nghĩ rằng chỉ cần Diệp Minh Châu không cần, cô cố gắng nỗ lực là được. Nhưng trong chuyện tình cảm, nếu hắn không muốn, cô có đập vỡ bức tường phía Nam cũng không có được.

Cô cầm bút, không tranh cãi gì. Trước khi đặt bút, cô nặng nề nhìn hắn: “Tôi phải giữ lại đứa bé. Đứa nhỏ tôi sẽ nuôi nấng, không cần anh phải lo.”

Dụ Trì Diệp thoáng chút khó xử nhưng cũng không phản bác lời của cô.

Diệp Cẩm Tú xác định lại: “Anh đồng ý không?”

Cô lúc này đã khôi phục bình tĩnh, không muốn tranh cãi. Cô quá mệt mỏi, không muốn làm những việc vùng vẫy vô nghĩa nữa.

Dụ Trì Diệp không kiên nhẫn: “Tùy cô.”

Diệp Minh Châu cũng không còn ồn ào khóc lóc, dựa vào người hắn nhìn về phía Diệp Cẩm Tú, trong mắt tràn đầy độc ác tàn nhẫn.

Diệp Cẩm Tú cúi đầu, đem điều vừa rồi viết vào thỏa thuận, lúc này mới hài lòng.

Áo len trắng làm nền, làn da cô trắng như ngọc, hai má ửng hồng giống như đóa hoa mềm mại. Chỉ là sắc mặt có chút tiều tụy, mày chau lại giống như giấy vẽ bị nhàu nát.

Dụ Trì Diệp nhìn chằm chằm vào mặt cô, lúc này mới để ý đến đây là lần đầu tiên trong ba năm kết hôn hắn cảm thấy khuôn mặt của người phụ nữ này không tồi.

Ánh mắt Diệp Minh Châu nhìn theo ngòi bút của Diệp Cẩm Tú, thấy cô viết xong điều khoản, hận không thể khiến cô viết nhanh không cần chậm rãi như vậy, nhưng cũng thể hiện bất mãn ra ngoài mặt, chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi.

Diệp Cẩm Tú lại đem thỏa thuận đọc lại một lượt, xác nhận không còn thiếu sót gì. Lúc này điện thoại Dụ Trì Diệp vang lên. Nghe xong hắn cau mày, vài giây sau liền cúp máy.

“Không cần ký tên.”

Mày rậm nhíu lại: “Mẹ bảo chúng ta qua đó một chuyến.”

Diệp Minh Châu kinh ngạc, khẩn trương nhìn hắn. Dụ Trì Diệp nhẹ nhàng an ủi: “Bọn anh qua đó một lúc rồi về, không cần lo lắng.”

Diệp Cẩm Tú thản nhiên, cho dù mẹ chồng bảo bọn họ qua đó, cùng lắm cũng chỉ là mắng cô một trận thôi. Nói không chừng, Dụ phu nhân sẽ càng thích Diệp Minh Châu khôn khéo, linh hoạt như vậy.

Diệp Minh Châu ngả vào ngực hắn, đôi mắt mong manh nhìn hắn, cái cằm thon gầy thoáng có một kiểu đẹp bệnh trạng/

“Trì Diệp, anh phải về nhanh đấy.”

Cô ta chớp mắt vài cái đã kéo ra mấy giọt nước mắt trong suốt theo lông mi chảy xuống. Dụ Trì Diệp gật đầu, hôn lên trán cô ta, đứng dậy cùng Diệp Cẩm Tú đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng hai người sóng vai đi ra cửa, vẻ dịu dàng mong manh trên mặt Diệp Minh Châu thoáng cái không còn, khóe miệng là nụ cười ngoan độc, âm hiểm. Cô ta nắm chặt cây bút Diệp Cẩm Tú vừa dùng, trong lòng phẫn hận.

Chỉ thiếu chút nữa là thành công rồi.

Diệp Cẩm Tú, lại là cô ta phá hủy chuyện tốt!

“Lạch cạch” một tiếng giòn tan, bút theo âm thanh kia cũng gãy làm đôi. Đáy mắt Diệp Minh Châu toát ra thù hận tràn đầy.