Chương 8: Tôi là một người đang sống sờ sờ

Diệp Cẩm Tú sửng sốt, chỉ cảm thấy đại não hỗn loạn. Dụ Trì Diệp đỡ Diệp Minh Châu ngã trên mặt đất đứng lên. Đôi mắt hung ác như diều hâu nhìn về phía cô: “Tôi cho rằng cô ít nhất cũng sẽ cho Minh Châu sự tôn trọng tối thiểu, không nghĩ tới cô lại độc ác như vậy!”

Diệp Minh Châu dựa vào ngực hắn, nước mắt thấm đẫm áo sơ mi, uỷ khuất khóc nức nở giống như một đứa trẻ bị mất kẹo “Trì Diệp, không trách em ấy, là do năm ấy em không giữ chặt anh…”

Diệp Cẩm Tú như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân. Sự lạnh lẽo ấy, đến tột cùng có ai hiểu được?

“Dụ Trì Diệp.”

Lần đầu tiên cô gọi tên hắn một cách nghiêm túc đến thế. Hắn đang dỗ dành Diệp Minh Châu trong ngực, nghe được cô gọi, nhíu mày: “Cô lại muốn bày trò gì?”

Móng tay Diệp Cẩm Tú đâm sâu vào lòng bàn tay, lại không cảm thấy có gì phải giải thích.

Cô có thể bày trò gì?

“Từ khi kết hôn đến hiện tại, anh chưa bao giờ nhìn tôi một cách tử tế.”

Tiếng cô lạnh lẽo như băng, vô cùng tỉnh táo.

“Tôi không phải súc vật, không phải tảng đá, cũng không phải món hàng lạnh ngắt.”

“Tôi là một người đang sống sờ sờ.”

Đôi mắt cô tràn ngập nước mắt. Lần đầu tiên rơi lệ trước mặt hắn. Dụ Trì Diệp cau mày gắt gỏng: “Cô rốt cuộc phát điên cái gì?!”

Cô cười mà như không cười. Thì ra cô nói gì, làm gì, ở trong mắt hắn cũng chỉ là nổi điên.

Nước mắt rơi xuống đánh gãy nụ cười, âm thanh cũng có chút nghẹn ngào “Sở dĩ anh có thể không coi ai ra gì mà làm những việc này, còn không phải là ỷ vào tôi yêu anh sao?”

Lòng bàn tay truyền đến đau đớn tâm tê phế liệt. Dụ Trì Diệp ở trước mắt cô sớm đã bị nước mắt làm mờ nhạt.

Cả người Dụ Trì Diệp như bị điện giật, cứng đờ tại chỗ.

Cô rốt cuộc cũng không còn ý định muốn ở lại.

Lướt qua bờ vai của hắn, cô vẫn giữ sự trầm tĩnh: “Dụ Trì Diệp, từ nay về sau tôi buông tha anh, cũng cầu xin anh buông tha cho tôi.”

Dụ Trì Diệp đứng cương tại chỗ, thẳng đến khi dưới tầng truyền đến tiếng đóng cửa, hắn mới có chút thanh tỉnh lại.

Diệp Minh Châu yếu đuối giật nhẹ áo hắn, đôi mắt hồng hồng: “Trì Diệp, chân em đau…”

Đêm đã khuya. Không biết mưa to trút xuống từ khi nào, ánh đèn trên ngã tư đường lờ mờ, không có lấy một người.

Diệp Cẩm Tú chạy ra khỏi nhà, xuyên vào trong màn mưa.

Nước mưa ở bốn phía từ trên tán cây ào ào hạ xuống, giống như cùng nhau tạo nên một bản hòa âm. Nước mắt hòa lẫn nước mưa lạnh buốt chảy xuống. Dầm mưa suốt một hồi, mái tóc ướt sũng dán lên trên hai má, áo len, đôi dép bông dưới chân đều biến thành lạnh ngắt như băng. Gió lạnh đìu hiu, cô lảo đảo, lạc lõng dưới mưa nhưng lại không biết nên đi nơi nào.

Có lẽ do cô yêu sai người cho nên ông trời phạt cô, khiến cho cô lẻ loi một mình, không có lấy một chỗ dựa…. Cô ngồi xổm dưới màn mưa, ôm lấy hai đầu gối gào khóc. Toàn bộ sự tủi thân, bất mãn từ trước đến nay tất cả đều theo mưa rơi xuống, trút hết sạch sẽ.

Thật đau khổ, thực sự quá đau khổ…

“Píp píp…”

Tiếng còi xe chói tai vang lên.

Cách đó không xa, một đạo ánh sáng chiếu tới. Cô ngẩng đầu lên, lau đi nước mưa trên mặt, cố nhìn rõ. Lảo đảo đứng dậy chuẩn bị tránh chiếc xe kia thế nhưng đầu lại choáng váng đến lợi hại, cứ như bị rút hết sức lực.

Cô rốt cuộc cũng không thể kiểm soát nổi cơ thể, hai chân bủn rủn vô lực, ngã xuống mặt đường, bọt nước văng tung tóe.

Trung tâm bệnh viện.

Ánh đèn chói lóa, bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi, bệnh viện ban đêm cũng không có nhiều người, thỉnh thoảng lại có vài ca bệnh gấp đưa vào.

Diệp Minh Châu được Dụ Trì Diệp ôm vào phòng bệnh. Mặt cô ta dựa vào ngực hắn, trong lòng tràn ngập ngọt ngào. Dụ Trì Diệp đặt cô xuống, tuy rằng bác sĩ nói chân cô ta không có vấn đề gì nhưng hắn vẫn không yên tâm. Diệp Minh Châu thuận theo hắn, ánh mắt ôn hòa dừng trên quần áo hắn “Trì Diệp, mưa lớn như vậy, anh đi tìm em ấy có được không? Em sợ em ấy…”

Còn chưa nói xong đã bị Dụ Trì Diệp đánh gãy: “Đừng lo, không chết được.”

Nghe vậy ánh mắt Diệp Minh Châu xẹt qua một tia âm hiểm nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Cô ta ngẩng đầu, vòng tay ôm lấy cái cổ hắn, lưu luyến rụt lại trong ngực hắn.

“Cho dù nói thế nào thì đó cũng là em gái em…Em không muốn…”

“Cô ta từng xem em là chị sao?”

Trong lòng Dụ Trì Diệp còn cơn giận, không muốn nhắc đến người phụ nữ kia.

“Em muốn ăn gì, anh đi mua cho em.”

Diệp Minh Châu nũng nịu nhìn hắn, nâng khóe môi cười, phong tình vạn chủng: “Muốn ăn anh.”

Sự khıêυ khí©h lớn mật như thế làm cho hai má Dụ Trì Diệp đỏ lên. Diệp Minh Châu khẽ cười, buông tay ra. Cô ta giữ chừng mực vô cùng tốt.

“Trêu anh đó, em muốn uống cafe. Trì Diệp, chúng ta cùng đi mua được không?”

Dụ Trì Diệp xoa đầu cô ta “Anh đi là được rồi.”

“Em cũng đi.”

Cô ta nắm lấy bàn tay to của hắn, cô ta hiểu rất rõ suy nghĩ của đàn ông. Nếu không giám sát hắn chặt chẽ một chút làm sao biết được hắn không ở sau lưng mình đi tìm Diệp Cẩm Tú?

Dụ Trì Diệp đương nhiên không nhìn ra mục đích chính của cô ta, chỉ nghĩ rằng cô ta quá dính người. Hai người đứng mua cafe ở máy bán hàng tự động. Đi đến tòa nhà ngoại trú, Dụ Trì Diệp mở nắp cho cô ta, Diệp Minh Châu tươi cười ngọt ngào. Ngay tại lúc hai người anh anh em em, một bóng người vọt đến, gió mạnh lùa tới, nắm đấm hung hăng dừng ở trên mặt Dụ Trì Diệp.

Diệp Minh Châu thất thanh thét chói tai.

Dụ Trì Diệp không phòng bị, lui về sau hai bước. Đến khi hắn nhìn thấy rõ ràng người đến, tức khắc khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: “Sao cậu lại ở đây?”

Dụ Phi Trạch cười lạnh, không còn vẻ tao nhã ngày trước, áo khoác tây trang của anh dính đầy nước mưa, trên trán cũng có mấy lọn tóc bị ướt.

“Vấn đề này nên là tôi hỏi anh mới đúng.”

Diệp Minh Châu lo lắng kiểm tra mặt Dụ Trì Diệp “Trì Diệp, anh không sao chứ?”

Dụ Trì Diệp đẩy tay cô ta ra, chuẩn bị cùng Dụ Phi Trạch đánh một trận. Diệp Minh Châu ôm chặt cánh tay hắn. nức nở nói: “Trì Diệp, đừng đánh, sẽ bị thương.”

Ánh mắt Dụ Phi Trạch nhìn qua hai người, lúc này mới nở nụ cười: “Tôi nói như thế nào mà Cẩm Tú lại một mình ngất ở giữa màn mưa, thì ra là đôi cẩu nam nữ các người quấn lấy nhau ở một chỗ.”

Không có một chút ôn hòa, lời nói sắc bén không giống với phong cách của Dụ Phi Trạch.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Minh Châu nhất thời trắng bệch, lắp bắp giải thích: “Tôi với Trì Diệp là thật lòng yêu nhau, chúng tôi…”

“Nếu không phải loại quay đầu ăn lại cỏ như cô, cô ấy cũng sẽ không tuyệt vọng đến như vậy đi?”

Dụ Phi Trạch cười lạnh, sát ý trong mắt làm cho Diệp Minh Châu giống như con thỏ bị thương, co lại trong lòng Dụ Trì Diệp.

Ánh mắt Dụ Trì Diệp như sói, cả người toát ra khí thế của đế vương, hắn lạnh băng nhìn anh cảnh cáo: “Quản cho tốt cái miệng cậu.”

Lúc hai người giằng co không dứt, tiếng y tá truyền đến

“Ai là người nhà của Diệp Cẩm Tú?”

Dụ Phi Trạch tiến lên, y tá nói đều đều, cầm bút viết gì đó lên bệnh án.

“Diệp Cẩm Tú mang thai, chuyện đêm nay quá nguy hiểm, sao anh lại có thể để cho một người phụ nữ mang thai dầm mưa giữa trời đông như vậy?”

Lời nói không to, lại giống như tiếng sấm đánh xuống, dọa sợ mọi người.

Diệp Minh Châu một giây trước còn tựa trên ngực Dụ Trì Diệp, lúc này tránh khỏi cái ôm của hắn, không thể tin được mà nhìn: “Trì Diệp, không phải anh nói anh không chạm vào cô ta sao?”

Dụ Trì Diệp cũng ngây ngẩn cả người, hắn cũng không nghĩ đến một đêm say rượu kia lại làm cho Diệp Cẩm Tú mang thai.

Thấy hắn không có ý định muốn giải thích, Diệp Minh Châu sắc mặt càng thêm khó nhìn, thất vọng lắc đầu, nước mắt tuôn rơi, xoay người chạy ra ngoài: “Đây không phải sự thật, nhất định không phải thật!”

Mắt thấy cô ta rời đi, Dụ Trì Diệp lập tức đuổi theo

“Minh Châu, em nghe anh giải thích!”