Chương 7: Tôi không có hiểu lầm

Từ ngày sinh nhật hôm đó trở đi, Dụ Trì Diệp thường xuyên đêm không về ngủ. Cô đã quen thuộc với việc này. Hôm đó vừa ngủ trưa dậy đã thấy bầu trời bên ngoài âm u mờ mịt cô liền biết nhiệt độ muốn giảm rồi.

Cô đun nóng sữa đậu nành, chuẩn bị đi mua mấy quyển sách cho mẹ bỉm sữa thì nhận được điện thoại của Dụ Trì Diệp.

Hắn bảo cô mang văn kiện trong phòng sách đến công ty. Việc nhỏ này vốn do thư ký phụ trách, nhưng hắn để cô làm đã không phải lần một lần hai.

Cô tắt bếp, rót sữa đậu nành còn ấm vào hộp cho hắn rồi mới lên tầng lấy văn kiện mang đi công ty. Bên ngoài sương mù dày đặc, gió lạnh thấu xương, mưa nhỏ li ti rơi xuống. Trước khi ra khỏi nhà cô đã quấn một chiếc khăn quàng cổ cùng bao tay, che khuất hơn nửa khuôn mặt, ngồi trên xe cũng không cảm thấy lạnh.

Đến công ty, cô trực tiếp vào thang máy dành cho nhân viên. Thang máy chật ních người. Kiểu ăn mặc này của cô thoáng có vẻ mập mạp. Cửa thang vừa đóng, phía sau liền có tiếng ồn ào.

“Nghe nói mối tình đầu của Dụ tổng đã trở lại, mỗi ngày hai người đều dính ở văn phòng. Này cũng quá kỳ cục rồi đi?”

“Cậu biết cái gì chứ, Dụ tổng sớm muộn cũng sẽ ly hôn vợ thôi, bọn họ hoàn toàn không có tình cảm.”

Tiếng bàn luận nhỏ như kiến cắn làm cho cả người cô không được thoải mái. Trong lòng nổi lên một trận căm phẫn, Diệp Minh Châu cùng Dụ Trì Diệp ở công ty cả ngày đều dính lấy nhau?

Bọn họ có ý gì?

Cô cố nén cảm xúc, không cho chính mình suy nghĩ miên man. Đợi cho mọi người trong thang máy đi ra hết cô mới gỡ khăn quàng cổ xuống, thở ra một luồng khí trắng, sải bước nhanh đi ra ngoài. Thư ký lúc trước không thấy, cô suy tư một lúc trực tiếp mở cửa vào.

Một màn trước mắt làm cô dừng bước.

Trên sofa bên bàn làm việc, Dụ Trì Diệp đang ôm Diệp Minh Châu, vành tai cùng thái dương kề sát bên nhau, không biết đang thấp giọng cười cái gì.

Hình ảnh kia giống như cặp vợ chồng tân hôn ngọt ngào nóng bỏng, trên mặt tình ý dạt dào.

Cô nắm chặt túi văn kiện trong tay, khớp xương trắng bệch, dạ dày quặn lại, thân thể không nhịn được mà run rẩy.

Diệp Minh Châu ngẩng đầu thấy Diệp Cẩm Tú, đáy mắt cô ta xẹt qua ý cười khıêυ khí©h, lại như sao băng vụt qua. Cô ta vội vàng đứng lên từ trên người Dụ Trì Diệp, không cẩn thận trẹo chân, lại lần nữa ngã thật mạnh xuống người Dụ Trì Diệp.

“A….”

Cô ta nhíu chặt mày, ra vẻ đau đớn tột cùng.

Dụ Trì Diệp khẩn trương bế cô ta đặt lên sofa, nhẹ nhàng xoa chân trần

“Minh Châu, em không sao chứ?”

Diệp Minh Châu răng như vỏ sò, uỷ khuất cắn môi, hốc mắt hồng hồng nhìn về phía cửa “Em không sao…”

Dụ Trì Diệp quay ra nhìn, vừa thấy là Diệp Cẩm Tú, hung ác liếc một cái, tiếp tục nhẹ giọng trấn an giai nhân trong ngực.

Diệp Cẩm Tú đem văn kiện đặt lên bàn, mặt không chút thay đổi, một vẻ giải quyết công việc “Văn kiện anh cần tôi đã mang đến rồi.”

Trên tay còn đang cầm sữa đậu nành nóng hổi, tin rằng Dụ Trì Diệp đã không còn cần.

Diệp Cẩm Tú đứng im lặng bên cạnh bàn, nhìn đôi nam nữ trên sofa, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

Diệp Minh Châu giãy dụa đứng dậy rồi lại ngã vào lòng hắn “Em gái, sự việc không phải như em nghĩ đâu, chị với Trì Diệp…”

Ánh mắt cô ta mềm yếu, làm cho người ta cực kỳ có ý muốn bảo vệ. Giống như mèo con gầy yếu, khiến người ta đau lòng không thôi.

“Tôi không có hiểu lầm.”

Diệp Cẩm Tú ra sức làm cho thanh âm vững vàng, không muốn gây thêm rắc rối gì “Tôi chỉ là đến đưa văn kiện thôi.”

Cô quả thật không có hiểu lầm. Hai người kia vẫn đều dây dưa một chỗ, mà cô có cái gì để hiểu lầm.

Cô cố gắng không cho giọng mình run rẩy, làm cho chính mình nhìn như một người bình thường.

“Chỉ là trong công ty lời đàm tiếu nhiều, chị cũng phải chú ý bị ảnh hưởng.”

Lời vừa thốt ra làm hốc mắt Diệp Minh Châu đỏ lên, ngón tay mảnh khảnh của cô ta chống ở ngực Dụ Trì Diệp, oan ức giãi bày “Em gái, chị là thư ký mới của Trì Diệp, chị với anh ấy…”

Thư ký?

Diệp Cẩm Tú cười khổ, chỉ sợ là kiểu phụ trách ăn ngủ kia đi? Cô không nói ra.

“Minh Châu.”

Dụ Trì Diệp đánh gãy lời của cô ta, âm thanh lạnh lẽo, đưa lưng về phía Diệp Cẩm Tú.

“Em không cần phải giải thích với loại người này.”

Nụ cười trên khuôn mặt càng ngày càng cương cứng lại.

Diệp Cẩm Tú vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy Dụ Trì Diệp chậm rãi đứng dậy. Thân hình cao lớn đi về phía cô. Hắn chỉ mặc áo sơ mi mỏng, cúc thứ nhất cởi bỏ, lộ ra da thịt màu lúa mạch cùng yết hầu kiêu ngạo nhô ra. Yết hầu vừa động, ánh mắt sắc bén đã hiện lên sự trào phúng, khuôn mặt u ám như lưỡi dao.

Đôi mắt lạnh lùng quét qua một lượt toàn thân Diệp Cẩm Tú. Hắn lúc này mới cười lạnh “Cô có biết hiện tại cô giống cái gì không?”

Tay chân Diệp Cẩm Tú cứng ngắc, kiên cường chống đỡ không cho chân mềm xuống.

Môi mỏng khẽ mở, khí thế bức người “Giống như một con chó không ai cần.”

Cho dù đã chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng nhưng trong lòng cô vẫn như bị kim châm.

“Trì Diệp, anh đừng nói như vậy…”

Tiếng nói mỏng manh của Diệp Minh Châu vang lên từ phía sau, thậm chí còn mang theo cả tiếng nức nở.

Thấy cô còn đứng ở cửa không động đậy, Dụ Trì Diệp quát lớn “Còn không mau cút đi?!”

Diệp Cẩm Tú im lặng, không tiếng động rời khỏi thế giới hai người của bọn họ. Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, cô thấy Diệp Minh Châu ngã vào trong lòng hắn khóc sướt mướt.

Cô bắt đầu hối hận.

Hối hận lúc trước bản thân mắt mù, đi yêu một người đàn ông như thế.

Bữa tối Diệp Cẩm Tú tuỳ ý làm một chút gì đó, không có tâm trạng làm những món cho thai phụ. Ăn xong cô nằm trên sofa, xem chương trình nuôi dạy con, trong đầu lại lặp lại hình ảnh Diệp Minh Châu nằm trong lòng Dụ Trì Diệp. Đúng lúc ngoài cửa vang lên tiếng mở khoá, tiếp đến là tiếng kéo vali.

Cô đứng dậy nhìn, Dụ Trì Diệp kéo một cái vali rất to, Diệp Minh Châu đi theo phía sau như một đôi tình nhân đang trong thời kỳ cuồng nhiệt.

Diệp Cẩm Tú nhíu mi, hai người này lại muốn diễn vở kịch nào nữa?

Thấy Diệp Cẩm Tú ngồi trên sofa, Dụ Trì Diệp cũng có chút ngoài ý muốn nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh: “Đem vali vào phòng ngủ chính, sau này cô ngủ phòng phụ.”

Diệp Minh Châu ở phía sau áy náy nhìn về phía cô đầy vẻ xin lỗi “Em gái, chị…”

“Còn không nhanh cầm?”

Dụ Trì Diệp nhíu mày, vô cùng không kiên nhẫn. Diệp Cẩm Tú lặng lẽ đi đến kéo vali to đùng kia lên tầng. Hắn để Diệp Minh Châu vào ở, lại còn là phòng ngủ chính. Có ý gì không cần nói cũng hiểu. Trong lòng Diệp Cẩm Tú từ lâu đã không còn cảm giác gì. Kéo vali đầy khó khăn, ngón tay cô cũng bị thít chặt đau đớn.

Lúc Diệp Minh Châu đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Diệp Cẩm Tú đang yên lặng thu dọn quần áo. Cô ta đi đến, trên mặt là nụ cười đắc ý. Đứa em gái ngu xuẩn này quá dễ đối phó, hoàn toàn không cần phí nhiều sức.

Diệp Cẩm Tú ngẩng đầu, thấy cô ta đi vào lại tiếp tục yên lặng dọn đồ.

“Em không phải là đang giận chị đấy chứ?”

Diệp MInh Châu nhìn cô đầy oan ức, nhìn chằm chằm vào cô: “Năm đó là chị rời đi cho nên cha mới đem gả em cho Trì Diệp. Nhưng bây giờ chị trở về rồi, em trả anh ấy lại cho chị được không?”

Dù đã đoán được cô ta muốn nói gì, nhưng Diệp Cẩm Tú vẫn là không thể tin nổi. Cô lắc đầu, sắc mặt không tốt:

“Hiện tại em không thể rời khỏi anh ấy, em không thể…”

Làm đứa bé trong bụng không có cha.

Nhưng cô nói không nên lời.

Diệp Minh Châu nghe thấy thế, ánh mắt hiện lên sự ác độc.

Cô ta hít sâu một hơi, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt cổ tay Diệp Cẩm Tú, móng tay sắc nhọn đâm vào cổ tay cô. Diệp Cẩm Tú bị đau nhíu mày.

Cô ta khóc lóc gào lên: “Cầu xin em tác thành cho chị được không? Chị thực sự rất yêu Trì Diệp, chị có thể chết vì anh ấy!”

Sức lực trên tay khiến người ta đau đến căng da đầu, Diệp Cẩm Tú không nghe rõ cô ta nói cái gì, dùng sức vung tay “Đau quá…”

Diệp Minh Châu theo lực ngã xuống, mềm oặt trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt: “Em…”

“Diệp Cẩm Tú!”

Một tiếng gầm vang lên, Dụ Trì Diệp cả người đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào cô.