Chương 49: Đến khi cô nôn thì thôi

Diệp Cẩm Tú vốn đã lên tàu hỏa nhưng lại nhìn thấy trước cửa sân ga có một cậu bé nhìn kẹo que bị vỡ nát khóc không ngừng.

Diệp Cẩm Tú chỉ cảm thấy ngực mình co rút từng đợt đau đớn, cũng mặc kệ tàu sắp đến giờ xuất phát, cầm đồ của mình xuống.

Mắt cậu bé khóc có chút sưng đỏ làm cho người ta nhìn mà đau lòng.

Diệp Cẩm Tú đi tới: "Bạn nhỏ sao lại khóc thế?

Cậu bé ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩm Tú, ấp úng mang theo tiếng nức nở nói: "Em…em làm vỡ kẹo que của em gái mất rồi."

Diệp Cẩm Tú cười cười, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu bé, nói: "Chị có rất nhiều kẹp que đó, nhưng mà chị lại không thích ăn, em giúp chị xử lý chúng được không?"

Diệp Cẩm Tú chợt nhớ ra trong túi xách của mình có một nắm kẹo que Liên Nhiên nhét vào. Cô dứt khoát lấy hết kẹo ra đưa tất cho cậu bé.

Cậu bé nhìn có chút ngẩn ngơ, vươn ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào mình sau đó hỏi: "Thật sự đều cho em sao tỷ tỷ?"

Diệp Cẩm Tú gật đầu, cười dịu dàng: "Đúng, đều cho em hết đó, đã vui lên chưa?"

Cậu bé nín khóc mỉm cười, ôm một nắm kẹo que chạy đi.

Diệp Cẩm Tú nhìn bóng dáng cậu bé đã rời đi bên môi cũng nở một nụ cười.

Không tự chủ được mà nhớ tới đứa con của mình.

Cô vươn tay vuốt ve bụng mình, nụ cười thêm sự đắng chát khó mà tả được.

Tàu hỏa đã chạy, cô mang theo hành lý tựa vào sân ga.

Bên trong nhà ga rất nhiều người.

Diệp Cẩm Tú nhìn thấy rất nhiều người. Người lên tàu, người xuống tàu, người thông minh, người đi đường, người nhàn nhã, người tản bộ…

Diệp Cẩm Tú lắc đầu, nhìn thời gian bị trì hoãn đột nhiên không muốn rời đi nữa.

Cô ngồi ở sân ga, cứ ngồi như vậy suốt lại nhìn thấy rất nhiều người lớn nắm tay con của mình, những đứa trẻ đó cười ngây thơ hồn nhiên...

Trẻ con…

Hốc mắt Diệp Cẩm Tú hơi xót, ngước nhìn bầu trời đã thay đổi màu sắc, cô co người lại, cảm thấy gió đêm có chút lạnh.

Cô đứng dậy đi mua một chai đồ uống ấm trong cửa hàng.

Một mình đi lại vào ban đêm, luôn có gió thổi qua khiến cô run rẩy co rúm người lại.

Diệp Cẩm Tú không biết bây giờ mình nên đi đâu. Đi tìm Liên Nhiên?

Đã phiền toái Liên Nhiên lâu như vậy rồi làm sao lại có thể đi tìm cậu ấy. Cho dù là rất thân với Liên Nhiên, cô cũng không muốn làm phiền cô ấy nữa.

Trong vô thức, cảnh sắc xung quanh lại càng ngày càng quen thuộc. Đến lúc Diệp Cẩm Tú phản ứng lại nơi này đã là Dụ gia, cô thấy Dụ Trì Diệp cách đó không xa.

Cẩm Tú ngơ ngẩn, Dụ Trì Diệp cũng có chút sững sờ.

Gió đêm thổi qua làn váy trắng noãn của Diệp Cẩm Tú, mái tóc đen bị gió nhẹ thổi lên che lấp một chút khuôn mặt dịu dàng tái nhợt của cô.

Nhưng Dụ Trì Diệp nhìn một cái vẫn thấy được vẻ tiều tụy của Diệp Cẩm Tú. Cô gầy đi rất nhiều. Chiếc cằm vốn đã thon nhỏ hiện tại càng nhỏ, mà cổ tay thì càng như là bóp nhẹ một cái thì sẽ gãy.

Diệp Cẩm Tú nhìn thấy Dụ Trì Diệp, bước chân dừng lại, trà sữa nóng bên tay trái cũng rơi xuống đất.

Một giây sau cô lập tức xoay người muốn rời đi.

Diệp Cẩm Tú cảm thấy mình thật sự điên rồi. Vậy mà lại đi đến Dụ gia, lại thất thần đi đến Dụ gia!

Còn gặp được người đàn ông Dụ Trì Diệp này.

Dụ Trì Diệp cũng không cho cô cơ hội rời đi, trực tiếp sải bước đi đến bên cạnh Diệp Cẩm Tú, bàn tay to bắt lấy cổ tay cô. Lực nắm của hắn không nhẹ, khiến Cẩm Tú nhíu mày, cảm thấy tay giống như bị sắt cứng bao lấy.

"Dụ Trì Diệp, anh buông tôi ra." Giọng Diệp Cẩm Tú cũng không lớn lắm, cô cả ngày cũng chưa ăn gì cho nên thanh âm còn mang theo sự khàn nhẹ, rơi vào trong tai Dụ Trì Diệp lại có chút ngứa ngáy.

"Cô tới đây làm gì? Không phải đã cút rồi sao, bây giờ lại tới nơi này? Như thế nào? Muốn lạt mềm buộc chặt hả?"

Mùi nam tính mãnh liệt của Dụ Trì Diệp phả vào mặt khiến Diệp Cẩm Tú khó chịu, bởi vì cô thậm chí còn ngửi thấy cả mùi nước hoa của phụ nữ.

Nếu đoán không sai là mùi nước hoa của Allie và Diệp Minh Châu.

Trong chớp mắt Diệp Cẩm Tú cảm thấy có chút ghê tởm.

Người đàn ông này chạm vào người phụ nữ khác rồi lại chạm vào cô khiến cô cảm thấy ghê tởm, vạn phần ghê tởm.

Diệp Cẩm Tú muốn hất Dụ Trì Diệp ra lại bị Dụ Trì Diệp hung hăng nắm lấy cánh tay, không thể nhúc nhích nửa phần.

Diệp Cẩm Tú quay đầu lại yên lặng nhìn Dụ Trì Diệp, mặt mày có chút thê lương nói: "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Tôi chỉ là lạc đường không cẩn thận đi tới nơi này thôi, không được sao? Cái gì lạt mềm buộc chặt? Đối với anh tôi căn bản là không thèm lạt mềm buộc chặt. Chúng ta không phải đã kết thúc rồi à. Cho nên Dụ Trì Diệp, anh có thể buông tôi ra được chưa?"

Diệp Cẩm Tú bi thương nói: "Buông tha cho tôi, được không?"

Lời Diệp Cẩm Tú nói khiến đôi mắt vốn đã lạnh lẽo của Dụ Trì Diệp có thêm một phần thâm ý. Nhưng Diệp Cẩm Tú trực tiếp buột miệng nói ra buông tha, khiến mặt Dụ Trì Diệp trong nháy mắt trở nên đen đến thái quá.

"Diệp Cẩm Tú, tôi thực sự muốn gϊếŧ chết cô." Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của hắn vang lên bên tai Diệp Cẩm Tú, khiến Diệp Cẩm Tú lại rùng mình một cái.

Gϊếŧ chết cô?

Đúng vậy, Dụ Trì Diệp gϊếŧ chết cô còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến......

Người phụ nữ như cô, đúng là...

Diệp Cẩm Tú nghĩ đến đây đột nhiên cười ra tiếng.

"Dụ Trì Diệp, anh không để tôi rời đi chẳng lẽ là Minh Châu tốt của anh không thể thỏa mãn anh sao, hay là anh căn bản không muốn ta rời đi?"

Diệp Cẩm Tú ngẩng cao đầu, thanh âm tuy rằng suy yếu nhưng lời nói ra rất mạnh mẽ.

Dụ Trì Diệp hiện tại cách Diệp Cẩm Tú rất gần, gần đến mức hắn có thể thấy rõ dung nhan tái nhợt không có chút huyết sắc trên mặt Diệp Cẩm Tú. Nhìn thấy cánh môi trắng bệch của cô, còn có đôi mắt đẹp bi thương kia.

Trong lòng Dụ Trì Diệp có chút sầu não, nhưng lời nói ra lại là: "Diệp Cẩm Tú, đây có phải lại là khổ tình kế của cô không? Hay là cô muốn hãm hại Minh Châu? Loại phụ nữ có tâm tư dơ bẩn như cô thật đúng là hiếm thấy.

Diệp Cẩm Tú nghe xong lời này, ngữ khí lạnh như băng, đôi mắt có chút lệ ý: "Đúng vậy, tôi dơ bẩn, tôi xấu xí, tôi là người hèn hạ, tôi hãm hại Diệp Minh Châu. Tôi nói như vậy, Dụ Trì Diệp anh có hài lòng không?"

"Dụ Trì Diệp, tôi với anh đã không còn hứng thú gì nữa, anh đối với tôi không phải cũng không có tình cảm gì sao. Tùy anh đi thích ai, Allie, Diệp Minh Châu, anh cứ việc thích. Cho nên hiện tại, Dụ Trì Diệp, mời anh buông tôi ra, giữa chúng ta đã không còn dây dưa gì nhiều nữa rồi."

Diệp Cẩm Tú muốn hất bỏ tay Dụ Trì Diệp ra, trực tiếp nhấc chân muốn rời đi.

Dụ Trì Diệp híp chặt đôi mắt, lại một lần nữa nắm chặt cổ tay của cô, sau đó bàn tay to vòng qua eo nhỏ, trực tiếp vác người lên vai.

"Diệp Cẩm Tú, tôi không để cho cô đi, cô cảm thấy cô đi nổi không?" Dụ Trì Diệp có chút say, hắn chỉ đơn thuần không muốn Diệp Cẩm Tú rời đi như vậy.

Đáng chết hơn là cô luôn miệng nói nhìn thấy hắn sẽ nôn.

Dụ Trì Diệp lạnh lùng nở nụ cười: "Cô không phải nói nhìn thấy tôi sẽ buồn nôn sao? Tôi đây liền làm đến cô nôn mới thôi!"