Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưng Chiều Vợ Cũ: Lão Bà Đại Nhân Thật Mê Người

Chương 44: Không được ngủ!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Cẩm Tú vẫn cẩn thận trốn trong phòng vệ sinh không đi ra ngoài, cho đến khi nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng bước chân vội vã, cô mới đi ra. Không nghĩ tới Liên Nhiên lại nằm trên mặt đất, trên đầu còn không ngừng chảy máu, cô sợ hãi ôm Liên Nhiên: "Liên Nhiên cậu sao rồi, chúng ta mau đi bệnh viện!"

Liên Nhiên ôm đầu đầy máu, được Diệp Cẩm Tú đỡ đi, cô chỉ cảm thấy sự vật trước mắt mình đều trở nên mơ hồ, máu tươi tựa hồ đã chảy tới trước mắt cô, nhìn cái gì cũng là sương mù màu đỏ mông lung. Liên Nhiên lẩm bẩm nói.

"Cẩm Tú, tớ có phải sắp chết rồi không?"

Diệp Cẩm Tú chặn một chiếc taxi, an ủi cô: "Cậu nói linh tinh cái gì đó, bây giờ chúng ta đến bệnh viện, cậu nhất định sẽ không sao!"

"Tớ buồn ngủ quá..." Liên Nhiên tựa vào vai Diệp Cẩm Tú.

Máu tươi nhuộm đỏ quần áo màu trắng của Diệp Cẩm Tú, nhưng hiện tại Diệp Cẩm Tú đã bất chấp tất cả, trong lòng cô chỉ có một niềm tin chính là Liên Nhiên nhất định không thể xảy ra chuyện gì!

"Cậu không được ngủ, nhất định phải kiên trì, Liên Nhiên!" Diệp Cẩm Tú gọi tên Liên Nhiên hết lần này đến lần khác, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Sau khi đến bệnh viện lại cẩn thận đỡ Liên Nhiên đưa tới văn phòng trưởng khoa. Trước kia vị trưởng khoa này với cha có một chút giao tình, cho nên Diệp Cẩm Tú cũng chỉ có thể làm như vậy.

"Dì Trương, bạn cháu..."

Diệp Cẩm Tú còn chưa nói xong, đã thấy mấy gương mặt khác nhau, trong đó có một người đàn ông mặc áo blouse trắng hỏi: "Có số không?"

Diệp Cẩm Tú lắc đầu, bác sĩ thấy Liên Nhiên bị thương nghiêm trọng, liền phá lệ bảo Diệp Cẩm Tú ra ngoài chờ trước, đưa Liên Nhiên đi làm kiểm tra rất nhiều chỗ, hơn một giờ trôi qua mới đưa Liên Nhiên ra ngoài.

Liên Nhiên nhắm mắt lại, trên đầu quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt.

Diệp Cẩm Tú thấy thế khẩn trương hỏi: "Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi?"

"Không cần lo lắng, chỉ bị thương ở ngoài thôi, băng bó xong là không có gì đáng ngại, sau khi về nhà nghỉ ngơi thật tốt, đúng giờ đến thay thuốc." Bác sĩ dặn dò.

"Nhưng sao cậu ấy lại ngất đi?" Diệp Cẩm Tú lo lắng nhìn Liên Nhiên.

Bác sĩ cười khẽ, bất đắc dĩ nói: "Không cần lo lắng, chỉ là quá mệt mỏi ngủ thϊếp đi thôi."

Diệp Cẩm Tú lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa trở lại phòng bệnh, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Liên Nhiên, cảm khái mình gần đây nhất định là có duyên với bệnh viện, trong thời gian ngắn hạn tới bệnh viện tận hai chuyến.

Liên Nhiên ngủ không đến nửa giờ liền tỉnh, Diệp Cẩm Tú nhìn đôi mắt li dim của cô, vội vàng tiến lên: "Cậu có chỗ nào không thoải mái không, hay là thế nào đó, mau nói cho tớ biết."

Liên Nhiên thấy ném cho cô một nụ cười an tâm.

"Tớ siêu ổn, đừng lo lắng."

"Thật là dọa chết tớ rồi, ta còn tưởng cậu..." Diệp Cẩm Tú nhớ đến lúc ấy nhìn thấy nhiều máu như vậy liền nghĩ mà sợ, này sẽ không để lại di chứng gì chứ?

Thế nhưng Liên Nhiên lại hoàn toàn không coi vết thương của mình ra gì, ngược lại tinh tế suy nghĩ nửa ngày: "Tớ thấy chính là người mẫu tối hôm qua tới tìm cậu, cô ta tìm cậu hợp mưu không được, liền ghi hận trong lòng, cố ý tìm người tới đánh cậu."

"Nhưng cô ta làm như vậy không phải IQ quá thấp à." Diệp Cẩm Tú còn đang suy tư, loại chuyện này thật sự là Allie sẽ làm ra sao? Cô ta cũng không nhất thiết phải như vậy.

"Aiya, trước hết đừng nghĩ nữa, mau về nhà đã, tớ sắp chết đói rồi. Mặc kệ là ai, để cho tớ biết thì người đó cũng đừng hòng có quả ngon quả ngọt ăn!"

Liên Nhiên nói xong liền vục dậy xuống giường, không để ý đến cái đầu đang bị quấn lại như cái bánh bao.

"Cậu chậm lại một chút."

Diệp Cẩm Tú hoàn toàn không ngờ động tác của Liên Nhiên lại có thể nhanh như vậy.

Ở ven đường mua chút đồ ăn đơn giản rồi về nhà. Nhưng lúc đến cửa nhà trọ, Liên Nhiên lại bỗng nhiên dừng bước, ban nãy cái gì đó trắng trắng bay vào nhà là cái gì? Cô cúi đầu, chậm rãi dời bước, kinh ngạc hỏi: "Cẩm Tú, cậu xem đây là cái gì?"

Diệp Cẩm Tú nhặt đồ vật trên mặt đất lên, phát hiện là một phong thư, mặt trên không có ký tên, ngược lại có một vết máu.

Hai người nhìn nhau, Diệp Cẩm Tú lập tức ném phong thư trong tay "Liên Nhiên, tớ cảm thấy căn hộ này không ở được nữa rồi."

Liên Nhiên thật ra cũng hiểu. Từ sáng sớm hôm nay hai tên lưu manh này làm càn lớn mật đánh cô như vậy xong, mơ hồ cảm giác có một thứ càng nguy hiểm ở chỗ tối nhìn chằm chằm hai người. Có điều ở niên đại này, Liên Nhiên thật không tin có ai lợi hại hơn cảnh sát!

Buổi sáng mới bị đánh, cô còn chưa kịp giải quyết được gì, bây giờ lại gửi thư đe dọa sao?

Buồn cười, Liên Nhiên cô lại sợ bị dọa sao.

Liên Nhiên đẩy Diệp Cẩm Tú vào phòng trọ, buông đồ ăn trong tay xuống, cầm điện thoại lên gọi 110.

Sau khi Liên Nhiên kể hết toàn bộ chuyện sáng ngày, hai người đơn giản chuẩn bị lại một chút rồi đến đồn công an gần nhất. Diệp Cẩm Tú kỳ thật không muốn đi, dù sao cô hiện tại càng muốn chính là rời khỏi thành phố này, rời khỏi nơi làm cho cô thương tâm. Nhưng vì sao luôn là kiểu cô không kiếm chuyện mà cứ có chuyện nhất định phải tìm tới cô chứ?

Bọn họ đến cuối cùng còn muốn khiến cô thế nào nữa. Như vậy còn chưa đủ thảm sao? Hay là bọn họ thấy vẫn chưa đủ giải hận?

Liên Nhiên không biết đã nói gì với vị cảnh sát bên cạnh, đợi Diệp Cẩm Tú kịp phản ứng, cảnh sát đã đưa cho hai người một tập tài liệu thật dày, bên trong toàn bộ đều là tội phạm của mấy vụ án gần đây.

Liên Nhiên ăn không ít thiệt thòi của hai tên kia, liếc mắt một cái liền nhận ra hai người này, chỉ vào cái kia ảnh chụp xác nhận nói: "Chính là cái này, chính là hai người bọn họ!"

Cảnh sát hoài nghi nhìn cô: "Cô chắc chứ?"

"Đúng vậy, chắc chắn là thế, tôi sẽ không nhận lầm!"

"Vậy cô đến cũng thật đúng là trùng hợp, hai tên này trộm điện thoại di động của người khác, chúng tôi cũng là vừa mới bắt về, thật là đuổi sớm không bằng đuổi kịp, bắt được hoàn toàn không phí sức."

Thanh niên cảnh sát cười nói với hai người, bảo Liên Nhiên cùng Diệp Cẩm Tú đi theo hắn đến phòng thẩm vấn.

Đầu của Liên Nhiên quấn như bánh bao, cô ấy không cảm thấy đau tí nào, mà cẩn thận đỡ Diệp Cẩm Tú.

Mặt Diệp Cẩm Tú so với vừa rồi càng tái nhợt, ngay cả môi cũng là vậy. Mồ hôi trán, hiển nhiên là do thể lực không chống đỡ nổi nữa dẫn đến.

"Cẩm Tú, cậu không sao chứ?" Liên Nhiên ân cần hỏi.

Diệp Cẩm Tú lắc đầu, hai người nói chuyện cũng đã đi theo cảnh sát tới phòng thẩm vấn bên ngoài lớp thủy tinh trong suốt.

Xuyên qua cửa có thể thấy rõ ràng hai người ngồi ở trên ghế trong phòng thẩm vấn, chỉ nghe trong phòng thẩm vấn cảnh sát hỏi: "Chú ý thái độ, nơi này là đồn cảnh sát, không phải đầu giường nhà các người, chủ mưu sau lưng các ngươi là ai!"

"Cảnh quan, chúng tôi đều dùng tin nhắn để liên hệ, tôi làm sao biết hắn là ai chứ? Không gϊếŧ người không đánh nhau, chỉ cần dọa cô ta liền cho tôi tiền, tôi vì sao không làm chứ?"

Diệp Cẩm Tú và Liên Nhiên ở trong phòng giám sát thấy rất rõ ràng, kỳ thật trong lòng Cẩm Tú đã sớm có đáp án.
« Chương TrướcChương Tiếp »