Chương 28: Nhằm vào

Ăn cơm xong vốn tưởng rằng Dụ Lộ Lộ sẽ về, nhưng thật không ngờ cô ta lại nói sắc trời không còn sớm một mình trở về không an toàn, nên ở lại trong biệt thự.

Diệp Cẩm Tú đương nhiên không thể đuổi cô ta đi. Cô ta ở lại làm cho Diệp Cẩm Tú thận trọng đứng lên.

Diệp Cẩm Tú về tới phòng, tắm rửa xong, ngồi ở trên giường suy nghĩ. Hôm nay đứa nhỏ trong bụng cô kéo đến nhiều người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi như vậy, nghĩ đến ánh mắt không thân thiện của Dụ Lộ Lộ, còn có dáng vẻ khắp nơi nhằm vào mình, cô chỉ hy vọng ngày mai cô ta có thể nhanh chóng rời đi.

Còn có Diệp Minh Châu.

Tuy rằng cô ta luôn bày ra vẻ muốn giúp đỡ chính mình, nhưng theo sự hiểu biết của cô về cô ta, đó làm sao có thể là xuất phát từ thật tâm muốn giúp đỡ chứ.

Không ngờ sự ra đời của một đứa trẻ lại mang đến nhiều nguy cơ như vậy, cô thật sự rất lo lắng.

Có lẽ là bởi vì Dụ Lộ Lộ ở đây, Diệp Minh Châu không ra sức gào thét giống như tối hôm qua. Diệp Cẩm Tú ngồi ở trên giường châm chọc cười, chị ta cũng biết liêm sỉ rồi à.

Trong phòng trên lầu hai, Diệp Minh Châu nằm trong lòng Dụ Trì Diệp, ôm hắn thật chặt nghe từng nhịp tim.

"Diệp, ngày mai em sẽ trở về bên kia." Diệp Minh Châu ủy khuất nói, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, trong mắt tràn đầy uất ức.

Dụ Trì Diệp thấy thế cảm giác trái tim tan chảy, vội vàng hỏi cô ta có phải chịu ủy khuất hay không.

Diệp Minh Châu lắc đầu, lại ôm hắn chặt hơn.

"Diệp, anh chỉ cần biết em thật sự rất yêu anh là được rồi. Có thể làm người phụ nữ của anh em rất hạnh phúc." Diệp Minh Châu cố ý nói như vậy. Cô ta biết rõ Dụ Trì Diệp nhất định sẽ hỏi, đến lúc đó Diệp Cẩm Tú liền xong đời.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho anh biết?" Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Minh Châu, ánh mắt đầy kiên định.

"Ban ngày Cẩm Tú bảo em cút, nếu không em ấy sẽ gọi điện thoại cho bác gái ở Mỹ, nói em làm phiền em ấy." Diệp Minh Châu còn chưa nói xong nhưng Dụ Trì Diệp đã hiểu. Thật không ngờ lần này sau khi trở về Diệp Cẩm Tú im lặng, đều là cô ta diễn kịch cho mình xem, hắn không ở nhà, cô ta bắt đầu kiêu ngạo với Diệp Minh Châu.

"Em yên tâm, anh sẽ không để em chịu ủy khuất đâu." Nói xong Dụ Trì Diệp để Diệp Minh Châu ở trong phòng, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Minh Châu thấy Dụ Trì Diệp tức giận, đắc ý cười, Diệp Cẩm Tú, cô xong rồi.

Dụ Trì Diệp đi tới phòng Diệp Cẩm Tú, dùng sức mở cửa liền thấy Diệp Cẩm Tú đang ngồi ở trên giường nhìn bụng cười dịu dàng. Mà hắn trực tiếp xem nụ cười của cô là kiểu tiểu nhân đắc chí, là nụ cười đắc ý sau khi uy hϊếp Diệp Minh Châu thành công.

Dụ Trì Diệp tức giận đi tới bên cạnh Diệp Cẩm Tú. Diệp Cẩm Tú rất bất ngờ, hắn thế mà lại đến phòng mình, nhưng nhìn thấy sắc mặt của hắn, cô biết hắn đến chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

Dụ Trì Diệp vung tay tát Diệp Cẩm Tú một cái, âm thanh vang vọng cả căn phòng trống rỗng.

Diệp Cẩm Tú cảm giác mặt nóng rát đau đớn. Cô không rõ vì sao Dụ Trì Diệp lại đánh mình, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười đắc ý của Diệp Minh Châu đứng ở cửa, tất cả đã rõ ràng.

"Nếu cô an phận tôi còn có thể giữ lại cô và đứa nhỏ này. Nếu không, đừng trách tôi không khách khí." Dụ Trì Diệp lạnh lùng nhìn Diệp Cẩm Tú uy hϊếp nói.

Lời nói của hắn lại lần nữa biến thành một con dao nhỏ, đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô đau đớn.

Hổ dữ không ăn thịt con, mà hắn vì Diệp Minh Châu lại dùng đứa bé uy hϊếp cô. Cô rốt cuộc yêu phải dạng người gì thế này?

Nhìn người đàn ông cô yêu sâu đậm trước mắt, cô cảm thấy thật xa lạ. Nước mắt nóng hổi theo gò má rơi xuống, cô vốn khống chế được, không muốn ở trước mặt Diệp Minh Châu bị cô ta xem thường, nhưng cuối cùng không nhịn được.

Nước mắt nóng bỏng nhỏ trên người đầy vết thương, đau đớn dị thường.

Dụ Trì Diệp sau khi giơ tay đánh Diệp Cẩm Tú liền hối hận. Nhìn thấy cô cho dù lúc nào cũng theo bản năng bảo vệ bụng, hắn thậm chí có chút hối hận đã đánh cô.

Diệp Minh Châu vội vàng chạy vào, lôi kéo Dụ Trì Diệp.

"Diệp, em ủy khuất một chút cũng không sao. Giờ Cẩm Tú đang mang thai, tâm trạng lên xuống là chuyện bình thường, em không sao đâu." Diệp Minh Châu chỉ sợ Dụ Trì Diệp hạ cơn tức giận xuống, nên vội vàng tiến lên bỏ thêm chút củi. Cô ta nói tỏ vẻ rộng lượng, còn không phải đang đổ thêm dầu vào lửa sao.

Sự hối hận của Dụ Trì Diệp lóe lên một chút rồi lập tức biến mất, quay qua lạnh lùng nhìn Diệp Cẩm Tú.

"Nhớ kỹ thân phận của cô. Tôi có thể cho cô ở đây, cũng có thể để cô hai bàn tay trắng cút ra ngoài." Nói xong hắn ôm lấy Diệp Minh Châu rời đi.

Diệp Minh Châu quay đầu nhìn Diệp Cẩm Tú ngồi ở trên giường thương tâm muốn chết, trên mặt hiện lên một nụ cười đắc ý, dùng khẩu hình nói.

"Diệp Cẩm Tú, cô đấu không lại tôi đâu." Diệp Cẩm Tú nhìn Diệp Minh Châu, trong mắt tràn đầy ý hận. Cô hận Diệp Minh Châu, càng nguội lạnh với Dụ Trì Diệp lãnh khốc vô tình kia.

Đây là lần thứ hai hắn vì Diệp Minh Châu mà dùng đứa nhỏ uy hϊếp cô. Sau khi Dụ Trì Diệp và Diệp Minh Châu rời đi, Diệp Cẩm Tú nhìn cửa thật lâu, lòng cô đau quá, đau đến không thể hít thở.

Điều đau khổ nhất của phụ nữ không phải là mất đi người mình yêu, mà là tuyệt vọng sau khi phát hiện người mình yêu đã thay đổi. Diệp Cẩm Tú ngồi ở đó bỗng nhiên cảm giác sự theo đuổi và tình yêu say đắm của mình trước đó lại cho một người thủ đoạn độc ác như vậy. Cô nhất thời chưa thể chấp nhận sự thật như vậy.

Diệp Cẩm Tú ôm chặt chân mình ngồi ở trên giường khóc. Hồi lâu sau, nghĩ đến đứa bé trong bụng, chậm rãi ngừng khóc, bình phục tâm tình của mình. Nhìn cánh cửa mở rộng, Diệp Cẩm Tú đứng dậy xuống giường đóng cửa. Không nghĩ đến Dụ Lộ Lộ đang trào phúng đứng ở ngoài cửa, khinh thường nhìn cô.

"Hơn nửa đêm cô còn ở đây khóc tang đấy à? Cô đúng là đồ sao Tang Môn(*). Có người phụ nữ như cô ở đây thật là xui xẻo." Dụ Lộ Lộ thật muốn giống Dụ Trì Diệp khi nãy tát cô một cái cho hả giận. Âm thanh vừa rồi thật sự rất vang.

(*: chỉ người phụ nữ mang lại xui xẻo cho nhà chồng)

Nhìn gương mặt sưng vù của Diệp Cẩm Tú, có thể thấy Dụ Trì Diệp không hề nương tay.

"Đã chướng mắt đến như vậy rồi, thật là không biết cô còn có dũng khí gì ở lại chỗ này." Dụ Lộ Lộ châm chọc lời nói làm cho Diệp Cẩm Tú rất khó chịu. Cô cũng không phải là củ cải trắng mặc cho người khi dễ.

"Dựa vào cái gì? Dựa vào nó. Dụ tiểu thư vẫn là mau trở về nghỉ ngơi một chút đi." Diệp Cẩm Tú chỉ chỉ bụng của mình, muốn đóng cửa. Nhưng là lúc sắp đóng lại, Dụ Lộ Lộ đột nhiên tiến một chân vào.

"Dựa vào nó? Cô muốn mẹ quý nhờ con vậy thì phải bảo vệ nó cho cẩn thận. Bằng không đến lúc đứa trẻ không còn thì cô hoàn toàn trắng tay. Loại phụ nữ giống như cô xứng đáng bị đàn ông vứt bỏ, càng không xứng làm mẹ."

Dụ Lộ Lộ coi như là muốn làm người ác đến cùng. Diệp Cẩm Tú mở cửa, đẩy Dụ Lộ Lộ ra ngoài rồi dùng sức đóng cửa, khóa lại.

"Diệp Cẩm Tú, đừng đắc ý. Tôi chờ xem dáng vẻ cô hai bàn tay trắng."