Chương 27: Chết tiệt!

Có lẽ Diệp Cẩm Tú thật sự mệt mỏi, cơm trưa cũng không ăn trực tiếp ngủ thẳng đến khi trời tối. Cô bị tỉnh vì đói. Nhìn sắc trời, vậy mà đã ngủ suốt một ngày.

Không biết Dụ Lộ Lộ đã đi chưa? Cô thực sự không có sức lực để đi đối phó với hai người phụ nữ.

Diệp Cẩm Tú ngồi dậy xuống giường mang giày rồi ra khỏi phòng.

“Người mang thai thật đúng là phách lối. Buổi trưa người giúp việc gọi như thế nào cô cũng không mở cửa. Đây là ném sắc mặt cho ai xem? Đừng tưởng rằng cô bước vào Dụ gia thì chính là nữ chủ nhân. Cô có thân phận như hiện tại cũng là bởi vì khối thịt trong bụng cô mà thôi. Cô phải bảo vệ nó thật tốt vào, bằng không cô xong đời chắc rồi.” Dụ Lộ Lộ lạnh lùng chế nhạo Diệp Cẩm Tú.

Diệp Cẩm Tú làm như không nghe thấy, cô một tay vịn lan can cẩn thận xuống lầu. Dụ Lộ Lộ hận không thể làm cô đi tới đi lui liền ngã xuống, đứa nhỏ không còn, cô cũng không có lý do ở Dụ gia, đỡ cho cô ta nhìn thấy không vừa mắt.

Ý nghĩ trong lòng Dụ Lộ Lộ sao không phải là điều Diệp Minh Châu chờ mong. Nhưng Diệp Minh Châu so với Lộ Lộ kín đáo hơn rất nhiều, cô ta sẽ không thể hiện ra ngoài mặt.

“Tôi ngủ quên, không nghe thấy.” Diệp Cẩm Tú giải thích.

Đó là lời giải thích của cô nhưng qua miệng Dụ Lộ Lộ lại hoàn toàn thay đổi ý nghĩa.

“Ngủ quên hay là làm mình làm mẩy? Tôi đã sớm nhìn ra mánh khóe của cô rồi. Cô yên tâm, cho dù cô chết đói anh tôi cũng sẽ không thèm nhìn đến đâu, không cần tự rước lấy nhục.” Dụ Lộ Lộ nói tựa như một con dao nhỏ đâm vào trong lòng Diệp Cẩm Tú.

Đau thấu tâm can.

Nhiều khi hiểu là một chuyện, bị người khác trần trụi nói ra lại là một chuyện khác.

Tuy cô đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng khi bị Dụ Lộ Lộ đả kích rõ ràng ra như vậy cô vẫn rất bi thương. Cô yêu Dụ Trì Diệp nhưng không có nghĩa là cô sẽ luôn nhẫn nhịn bọn họ.

"Dụ Trì Diệp không yêu tôi thì có sao? Hiện tại tôi là Dụ phu nhân, các ngươi đứng ở trong nhà tôi lớn tiếng, có phải có chút không nói đạo lý hay không?" Diệp Cẩm Tú dùng dáng vẻ của nữ chủ nhân nhìn hai người.

Dụ Lộ Lộ tức muốn chết, cô thật sự chưa từng gặp qua nữ nhân nào không biết xấu hổ như vậy. Chủ nhân căn biệt thự cũng không yêu cô ta, cô thật muốn biết cô ta lấy dũng khí từ đâu ra để nói ra mấy lời như vậy.

"Người anh tôi yêu là Minh Châu, cho dù cô ngồi ở vị trí phu nhân thì sau khi cô sinh xong cũng phải nhường chỗ thôi. Diệp Cẩm Tú cô cũng thật đê tiện. Anh tôi cũng không yêu cô, cô còn vội vội vàng vàng sinh con cho anh ấy. Tôi mà là cô thì đã tìm một chỗ trốn đi, sẽ không ra ngoài mất mặt xấu hổ, nếu không thì tìm một cái hồ nước nhảy xuống chết cho xong." Dụ Lộ Lộ châm chọc Diệp Cẩm Tú, nói chuyện càng không xem ai ra gì.

"Lộ Lộ, em đừng quá đáng." Diệp Minh Châu thấy đèn xe lóe lên ngoài cửa sổ, biết Dụ Trì Diệp đã trở lại. Cho dù không thích Diệp Cẩm Tú thì cũng nên giả vờ một chút.

"Sao lại quá đáng. Tôi nói đều là sự thật. Người anh tôi yêu là chị. Nếu không phải cô ta sống chết không chịu đi, hai người sẽ từ người yêu biến thành người thân sao?" Dụ Lộ Lộ lớn tiếng nói, không hề che giấu sự chán ghét đối với Diệp Cẩm Tú.

Dụ Trì Diệp vừa vào cửa đã nghe thấy giọng Dụ Lộ Lộ, không khỏi cảm thấy nhức đầu.

Sao lại đến nữa rồi?

Dụ Trì Diệp thay giày, đi vào trong phòng khách. Dụ Lộ Lộ thấy Dụ Trì Diệp đã trở lại, hạ giọng xuống nhưng lại đi tới bên cạnh hắn bắt đầu cáo trạng.

"Anh, Diệp Cẩm Tú không thèm để em vào mắt. Em chỉ nói cô ấy hai câu, cô ta liền lấy thân phận nữ chủ nhân để dọa em, sao cô ta lại mặt dày như vậy chứ. Anh mau đuổi cô ta đi, em không muốn thấy cô ta." Dụ Lộ Lộ vừa nhìn sắc mặt Dụ Trì Diệp vừa nói.

Dụ Trì Diệp nâng mắt nhìn thoáng qua Diệp Cẩm Tú. Lúc này cô đang đứng ở nơi đó, giống như người Dụ Lộ Lộ nói căn bản không phải cô, cả người bình tĩnh thản nhiên.

Diệp Cẩm Tú như vậy làm cho Dụ Trì Diệp càng cảm giác cô như thay đổi thành một người khác. Nếu không phải hắn biết rõ thái độ làm người của cô thì hắn còn thật sự tin rằng là đây là người khác.

Nhìn Diệp Cẩm Tú thờ ơ, đáy lòng hắn hiện lên một tia cảm giác khác thường nhưng cảm giác kia tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhanh đến mức khiến nàng không nắm bắt được.

"Hai người cứ tiếp tục, tôi vào xem cơm nước đã chuẩn bị xong chưa." Nói xong Diệp Cẩm Tú xoay người đi vào phòng bếp, để lại cho Dụ Trì Diệp một bóng lưng gầy yếu.

“Ai cho cô đi. Dù sao Lộ Lộ cũng là khách, có ai chiêu đãi khách như cô không? Xin lỗi Lộ Lộ.” Dụ Trì Diệp gọi Diệp Cẩm Tú lại, lời của hắn khiến bóng lưng Diệp Cẩm Tú dừng lại một chút.

Diệp Minh Châu thấy Dụ Trì Diệp vẫn luôn nhìn Diệp Cẩm Tú, vội vàng đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng trấn an, bảo hắn không nên tức giận. Dụ Trì Diệp kéo tay Diệp Minh Châu, đặt lên môi một nụ hôn nhẹ nhàng.

Diệp Cẩm Tú nhắm mắt lại hít sâu một hơi, xoay người nhìn Dụ Trì Diệp.

"Người nên xin lỗi không phải tôi. Không thích có thể rời đi, không ai cưỡng ép giữ cô ấy lại." Nói xong Diệp Cẩm Tú đi vào phòng bếp.

Lời nói của cô hoàn toàn chọc giận Dụ Lộ Lộ.

"Anh, anh xem cô ta kiêu ngạo cho ai xem? Thật coi mình như chủ nhân à." Dụ Lộ Lộ ủy khuất nhìn Dụ Trì Diệp nói.

Dụ Trì Diệp nhìn bóng lưng Diệp Cẩm Tú rời đi. Cô thật sự thay đổi rồi, móng vuốt mèo nhỏ bắt đầu lộ ra.

Diệp Minh Châu phát hiện ánh mắt Dụ Trì Diệp luôn ở trên người Diệp Cẩm Tú, đáy mắt âm u, chẳng lẽ hắn thật sự bởi vì đứa nhỏ trong bụng Diệp Cẩm Tú mà nảy sinh tình cảm với cô ta sao? Cô không cho phép chuyện như vậy xảy ra, đứa bé kia nhất định không thể giữ lại.

"Diệp, anh mệt rồi đúng không, để em bóp vai cho anh." Diệp Minh Châu không nói gì, từ trong ngực Dụ Trì Diệp đứng lên, đi tới phía sau bóp vai cho hắn.

Dụ Trì Diệp quả thật mệt mỏi, nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ của Diệp Minh Châu trong đầu lại nghĩ đến sự thay đổi của Diệp Cẩm Tú mấy ngày nay. Hình như cô từ Trúc Giang trở về liền thay đổi thành một người khác, an tĩnh không có cảm giác tồn tại.

Chẳng lẽ cô ta yêu Dụ Phi Trạch?

Nghĩ đến loại khả năng này, hắn rất tức giận. Bây giờ cô vẫn là người phụ nữ của hắn, hắn quyết không cho phép cô có hành vi đứng núi này trông núi nọ.

Dụ Lộ Lộ thấy Dụ Trì Diệp nhắm mắt nghỉ ngơi thì ngậm miệng lại không dám quấy rầy. Cô biết rõ khi nào nên giữ im lặng. Mà khí tức Dụ Trì Diệp phát ra lúc này càng làm cho Dụ Lộ Lộ và Diệp Minh Châu im lặng.

Diệp Minh Châu thấy Dụ Trì Diệp tức giận, trong lòng cười trộm: Diệp Cẩm Tú, sớm muộn gì thì khối thịt trong bụng cô cũng không thể trở thành bùa hộ mệnh nữa đâu.

Diệp Cẩm Tú ngủ cả ngày, ở phòng bếp bưng thức ăn coi như là vận động một chút.

Dụ Trì Diệp vừa hé mắt liền nhìn thấy bộ dáng Diệp Cẩm Tú bưng đĩa thức ăn trong tay, cô đặt đồ ăn lên bàn, thỉnh thoảng thuận tay vén mấy sợi tóc phất phơ trước trán ra sau tai dưới ánh đèn tráng lệ.

Diệp Minh Châu thấy Dụ Trì Diệp lại nhìn Diệp Cẩm Tú, nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, hôn lên má hắn một cái kéo lại thần trí của hắn. Âm hiểm nhìn hình ảnh bận rộn của Diệp Cẩm Tú.

Diệp Cẩm Tú chết tiệt......