Chương 26: Ứng phó

Dụ Lộ Lộ cũng không thích Diệp Cẩm Tú, cô ta có thể mượn tay Dụ Lộ Lộ loại trừ đứa nhỏ trong bụng Diệp Cẩm Tú. Diệp Minh Châu nghĩ vậy giương lên một nụ cười đắc ý. Lúc này ngay cả ông trời cũng đứng về phía cô ta.

Dụ Lộ Lộ vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Diệp Minh Châu đang ngồi ở đó, không khỏi có chút ngạc nhiên nhưng lập tức hiểu ra. Hiện giờ Dụ mẫu không có ở đây, cô ta đăng đường nhập thất cũng đúng. Dụ Lộ Lộ không thích Diệp Minh Châu cũng không thích Diệp Cẩm Tú, nhưng giữa hai người cô ta càng ghét Diệp Cẩm Tú hơn.

Giờ nhìn thấy Diệp Minh Châu ngồi ở trong phòng khách bày ra dáng vẻ khổ sở, dù sao cũng là người phụ nữ Dụ Trì Diệp yêu, vẫn nên cho cô ta một chút mặt mũi. Cho dù không thích cũng phải để ở trong lòng.

“Sao vậy? Vừa sáng ra đã không vui sao?”

Diệp Minh Châu chính là đang chờ những lời này của cô ta, bất đắc dĩ thở dài sau đó nhìn Dụ Lộ Lộ với vẻ mặt đau khổ nói.

“Xem ra chị cùng Diệp thật sự hoàn toàn không còn hy vọng nữa rồi. Giờ đây Cẩm Tú mang thai đứa con của Diệp, cho dù chị có yêu anh ấy đến đâu rồi cũng phải buông tay. Không thể để cho một sinh mệnh bé nhỏ vừa sinh ra liền không có cha.” Diệp Minh Châu hận không thể mắng chính mình thánh mẫu.

Dụ Lộ Lộ nghe cũng thấy buồn nôn nhưng nghe đến Diệp Cẩm Tú mang thai làm cho cô ta rất khϊếp sợ. Ở trong lòng cô ta Diệp Cẩm Tú chính là loại phụ nữ không từ thủ đoạn. Vì leo lên giường Dụ Trì Diệp chuyện gì cũng có thể làm được. Mà lời nói của Diệp Minh Châu hoàn toàn khiến cho Dụ Lộ Lộ hiểu lầm, cho rằng Diệp Cẩm Tú muốn dùng đứa bé trong bụng giữ lại Dụ Trì Diệp.

Vừa lúc đó Diệp Cẩm Tú từ trên lầu đi xuống muốn uống nước. Xuống lầu thấy Dụ Lộ Lộ cùng Diệp Minh Châu ngồi ở trên sô pha. Cô không biết cô ta tới làm gì nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt gì. Cô ta trước nay vốn không vừa mắt chính mình Diệp Cẩm Tú chào hỏi đơn giản một câu rồi trực tiếp đi vào phòng bếp.

“Diệp Cẩm Tú, cô đừng có mà gả cho anh tôi rồi thì không coi ai ra gì được không? Cô không phải đang mang thai sao? Cô cho rằng đó là tấm vé để có thể ở lại Dụ gia chúng tôi lâu dài à? Cô không cần si tâm vọng tưởng.” Dụ Lộ Lộ đi tới trước mặt Diệp Cẩm Tú châm chọc.

Diệp Minh Châu nhìn Dụ Lộ Lộ, đáy lòng nhảy nhót - cô ta thích tiết mục chó cắn chó như vậy. Dụ Lộ Lộ tốt nhất trực tiếp ra tay trừ khử đứa con của Diệp Cẩm Tú, đến lúc đó cô ta không cần ra sức thổi hướng gió để giải quyết mối họa lớn nữa.

Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.

Diệp Cẩm Tú nhìn ra Dụ Lộ Lộ tới đây chuyên tâm là để gây chuyện. Hai tay theo bản năng bảo vệ bụng sợ Dụ Lộ Lộ có hành vi nguy hiểm gì sẽ tổn thương đến đứa bé của cô.

“Lộ Lộ, em đừng đối xử với Cẩm Tú như vậy. Cẩm Tú vừa mới mang thai, không cẩn thận động thai thì không tốt.” Diệp Minh Châu giả làm người tốt đứng ra hòa giải.

Diệp Cẩm Tú sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô ta. Cô ta chẳng qua diễn kịch cho người giúp việc xem mà thôi. Kỳ thật là đang nhắc nhở Dụ Lộ Lộ cô vừa mới mang thai, thai nhi chưa ổn định, không cẩn thận sẽ sinh non.

Dụ Lộ Lộ nghe Diệp Minh Châu nói lạnh lùng cười.

“Mang thai rồi trở nên quý giá quá nhỉ. Chỉ là mặt hàng như cô có cởi sạch phỏng chừng anh tôi cũng không muốn làm cô.” Lời Dụ Lộ Lộ rất khó nghe.

Đúng vậy, cô toàn tâm toàn ý yêu Dụ Trì Diệp nhưng hắn đã vứt bỏ tình yêu của cô. Chẳng lẽ yêu một người thật sự là sai sao?

Giờ đây cô cũng đã tính toán buông bỏ tất cả, vì cái gì bọn họ nguyên một đám đều không thể để cho cô an tĩnh đem đứa bé sinh ra chứ.

“Lộ Lộ, tôi không muốn cãi nhau với cô. Xin lỗi thất lễ rồi.”

Diệp Cẩm Tú rất rõ ràng, lúc này thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn là tránh xích mích trực tiếp với Dụ Lộ Lộ thì hơn. Có thể không đắc tội với người khác thì không nên đắc tội.

“Lộ Lộ? Tôi với cô thân lắm sao? Gọi thân thiết như vậy làm gì? Đừng tưởng rằng cô là vợ của anh trai tôi thì giỏi giang lắm. Cô chẳng qua chỉ là công cụ sinh con mà thôi. Chờ cô sinh đứa bé ra, không còn bùa hộ mệnh xem cô còn làm gì được. Tôi ngược lại rất chờ mong dáng vẻ cô cút khỏi nhà họ Dụ.” Dụ Lộ Lộ khinh thường nhìn Diệp Cẩm Tú. Anh họ vốn dĩ không yêu cô ta, giữ cô ta lại chẳng qua vì giọt máu trong bụng cô ta thôi.

“Lộ Lộ, em đừng quá đáng quá, sao lại nói Cẩm Tú như vậy, em ấy nói thế nào cũng là chị dâu của em.” Diệp Minh Châu lạnh giọng quát lớn Dụ Lộ Lộ.

“Chị dâu? Tôi nhận không nhận nổi người phụ nữ không biết liêm sỉ như chị ta làm chị dâu. Chị ta cùng mấy loại phụ nữ ngoài kia có gì khác nhau chứ.” Dụ Lộ Lộ nói xong đi tới bên bàn trà ngồi xuống, bưng chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm, vẻ tao nhã mang theo quý khí vốn có.

Diệp Cẩm Tú sớm đã quen châm chọc khıêυ khí©h như vậy. Cô tự nói với bản thân không nên vì lời nói của bất kỳ kẻ nào mà dao động cảm xúc. Vì đứa bé, cô phải tâm lặng như nước.

Diệp Cẩm Tú đến phòng bếp uống nước xong nhanh chóng quay lên trên lầu, không muốn ở lại với hai người phụ nữ lòng mang ý đồ bất chính kia.

Dụ Lộ Lộ nhìn Diệp Cẩm Tú hoàn toàn bơ cô ta mà lên lầu, trong lòng tức giận lại càng thêm mãnh liệt. Vốn định đuổi theo nhưng lại bị Diệp Minh Châu kéo lại.

Diệp Minh Châu ngược lại không giống vừa rồi lớn giọng mắng cô ta mà lại lôi kéo tay cô ta nói sang chuyện khác.

Dụ Lộ Lộ trong lòng hiểu rõ, Diệp Minh Châu đối với Diệp Cẩm Tú cũng là nhìn không thuận mắt. Hai người bọn họ đều không vừa mắt cô, kẻ thù của kẻ thù là bạn. Chỉ cần có thể làm cho Diệp Cẩm Tú người phụ nữ kia đau khổ, tạm thời có thể liên minh.

Chỉ là hai người đều nghĩ trong lòng mà không nói ra nhưng lại hiểu được suy nghĩ của nhau.

Diệp Cẩm Tú quay lại phòng, cảm giác vô cùng phiền não.

Một Diệp Minh Châu cũng thôi đi, giờ lại tới thêm một Dụ Lộ Lộ, bảo bối của cô muốn sinh ra thật đúng là gian nan.

Cô đang không biết nên đối mặt với hai người phụ nữ không có ý tốt kia như thế nào, điện thoại di động vang lên, vậy mà lại là Liên Nhiên.

“Đang làm gì thế. Cậu và tiểu bảo bối trong bụng có khỏe không?” giọng nói nhẹ nhàng của Liên Nhiên từ đầu bên kia truyền đến khiến Diệp Cẩm Tú đang cảm thấy một chút an ủi.

“Vẫn ổn nha, sao đến giờ này mới nhớ tới mình?” Diệp Cẩm Tú nói chuyện điện thoại với Liên Nhiên làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Cô sợ Liên Nhiên nghe ra gì đó. Với tính tình kích động kia, cô ấy chắc chắn dám trực tiếp lái xe tới đây cùng hai người phụ nữ kia phân bua.

Diệp Minh Châu và Dụ Lộ Lộ đều không phải người dễ đối phó, Liên Nhiên đến sẽ chỉ làm sự tình trở nên càng phức tạp hơn.

“Cậu muốn ăn gì, tớ đưa cậu đi?” Liên Nhiên tâm tình rất tốt mời Diệp Cẩm Tú.

“Hôm nay tớ thấy hơi mệt, có thể là buổi sáng đi quá xa, bây giờ muốn ngủ một chút. Chờ lần sau để tớ mời cậu.” Diệp Cẩm Tú lấy cớ từ chối.

“Được rồi, trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất. Cậu mệt thì mau mau nghỉ ngơi đi. Ăn cơm chúng ta hẹn hôm khác vậy.” Liên Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.

Diệp Cẩm Tú nghe tiếng tút tút bên kia mới thở phào nhẹ nhõm. May mà ứng phó được.