Chương 17: Hành động

Từ sau khi Diệp Minh Châu rời đi, Dụ Trì Diệp coi như chơi đùa qua vô số nữ nhân. Nhìn vẻ mặt của cô ta, hắn cũng đại khái đoán được. Sợ một lần cảm nhận được cảm giác đau khổ năm đó, Dụ Trì Diệp ngồi lại ở bên giường, mặc cho cô ta nằm sấp trên đùi mình “Bảo bối, anh sợ em khó chịu. Anh chạm vào em, em sẽ không chịu nổi. Nếu đau đầu thì ngủ một giấc thật ngon đã.”

Diệp Minh Châu bĩu môi, sau đó làm nũng kéo cánh tay Dụ Trì Diệp: “Anh ôm em ngủ.”

Nhìn bộ dáng đáng yêu của cô ta, Dụ Trì Diệp gật đầu đồng ý. Cởi âu phục của mình rồi cũng lên giường, cánh tay dài duỗi ra liền ôm Diệp Minh Châu vào trong lòng.

“Trì Diệp, anh yêu em không?”

Cô ta ngẩng đầu lên trong ngực hắn, nhìn ngũ quan anh tuấn gần trong gang tấc hỏi.

Dụ Trì Diệp gật đầu: “Bảo bối, lần sau đừng hỏi vấn đề ngốc nghếch như vậy. Trong lòng anh toàn bộ đều là em.”

Diệp Minh Châu vui vẻ chủ động hôn lên gương mặt Dụ Trì Diệp, không ngờ được rằng, trong lòng hắn giờ phút này đang nghĩ đến một người phụ nữ khác.

Bệnh viện trung tâm.

Liên Nhiên ngồi bên giường Diệp Cẩm Tú, vừa nghịch điện thoại vừa chờ cô tỉnh lại. Vừa rồi bác sĩ nói, Diệp Cẩm Tú không có vấn đề gì lớn, chỉ là có chút chấn động não nhẹ, cho nên nàng mới ngất xỉu như vậy. Mắt thấy angry birds sắp qua level 64, Liên Nhiên vừa lấy tay chỉnh tốt vị trí, Diệp Cẩm Tú liền mở hai mắt.

Giật mình một cái, con chim nhỏ trong tay liền bắn hụt.

Liên Nhiên thở dài một hơi, nhìn Cẩm Tú ân cần hỏi: "Cậu tỉnh rồi?”

Diệp Cẩm Tú gật đầu, không mở miệng.

Nhìn xung quanh một vòng, cũng không phát hiện người đàn ông kia. Trong đầu cô còn đang hiện lên cảnh tượng vừa rồi, ngón tay theo bản năng đặt ở trên bụng. Liên Nhiên nhìn thấy cũng đã biết chuyện gì xảy ra, không đợi Cẩm Tú mở miệng hỏi, liền cho cô uống một viên thuốc an thần: “Bác sĩ nói đứa bé không sao, chỉ là cậu có chút vấn đề. Gần đây thiếu máu rất nhiều, bác sĩ nói cậu nằm viện một ngày, về nhà phải ăn nhiều một chút để bồi bổ.”

Cẩm Tú nghe được đứa nhỏ không có việc gì, câu nói kế tiếp làm sao còn có thể nghe lọt vào.

“Nhưng mà…” Liên Nhiên tò mò nhìn Diệp Cẩm Tú: “Phụ nữ có thai như cậu từ khi nào trở nên manh động thế? Mang thai còn học người ta đua xe?”

Đua xe?

Cô rõ ràng là bị ép buộc.

Nhớ tới biểu tình người kia muốn gϊếŧ chết cục cưng của cô, trong lòng lại càng sợ hãi. Mục đích của Dụ gia rất đơn giản, chờ mình sinh con xong, sẽ đuổi cô ra ngoài, đứa bé ở lại. Sau này, cô có thể ngay cả tư cách nhìn con cũng không có. Hai tay cô vuốt bụng, nhớ tới cảnh ngộ trong khoảng thời gian này, nước mắt vô thanh vô tức theo gò má chảy xuống. Liên Nhiên vừa thấy Cẩm Tú khóc, khẩn trương vội vàng lau nước mắt cho cô: “Cẩm Tú, sao cậu lại khóc? Là tớ nói sai gì rồi sao?”

Diệp Cẩm Tú lắc đầu.

Liên Nhiên càng hỏi làm sao vậy, cô khóc càng dữ dội. Làm cho Liên Nhiên cũng không dám hỏi, nhìn Diệp Cẩm Tú cũng khóc theo, toàn bộ bệnh nhân giường bên cạnh đều nhìn về phía này. Cẩm Tú cũng bị tiếng khóc của Liên Nhiên hoàn toàn làm cho bối rối “Liên Nhiên... cậu làm gì vậy?”

Liên Nhiên hít hít mũi: "Thấy cậu khóc tớ không nhịn được, rốt cuộc cậu làm sao vậy? Cho tới bây giờ tớ chưa từng thấy cậu như vậy. Cậu nói ra, không có chuyện gì túi xách và quần áo không giải quyết được.”

“Không có việc gì, chỉ là có chút sợ hãi và bối rối thôi.” Trong giọng nói của cô còn nghẹn ngào.

Liên Nhiên tiếp tục tò mò hỏi: “Sợ cái gì? Sợ mất đứa bé sao?”

“Có một chút.”

Liên Nhiên vỗ vỗ bả vai Diệp Cẩm Tú: "Aiya, cậu đừng nghĩ những thứ đó. Tớ còn tưởng là sợ chồng không thương mẹ chồng không yêu nữa chứ.”

Diệp Cẩm Tú: “......”

Y tá nhân lúc hai người nói chuyện phiếm đi tới gần, điểm danh nói: “Ai là Diệp Cẩm Tú?”

“Là tôi.”

Cô y tá nhìn tờ giấy trong tay, đưa thẻ ngân hàng cho Diệp Cẩm Tú: "Này, đây là thẻ của cô, nhớ ngày mai xuất viện đến tìm tôi trả tiền."

Thẻ?

Cô kinh ngạc nhìn lướt qua thẻ ngân hàng trong tay cô ấy, đó căn bản không phải là của cô.

Nhận lấy trong tay, nhìn góc dưới bên trái thẻ tín dụng viết một hàng tiếng Anh: MRyu.

Thẻ của Dụ Trì Diệp sao lại ở đây?

Liên Nhiên nhìn theo, thẻ ngân hàng kim quang lấp lánh này, quả thực quá hấp dẫn người ta quá đi?

“Cẩm Tú à, đây là thẻ của chồng cậu sao? Không hổ là nhà giàu, vỏ thẻ đều là làm bằng vàng.”

Diệp Cẩm Tú thu hồi thẻ ngân hàng, rút bao thẻ ra, đưa cho Liên Nhiên: “Cậu thích, vậy tặng cho cậu.”

“Thật hay đùa đấy, được.”

Liên Nhiên mừng rỡ nhận lấy, vội vã lấy ra thử xem.

Diệp Cẩm Tú nhỏ giọng thở dài một hơi, rất nhẹ, chỉ có chính mình có thể nghe thấy, cho nên Liên Nhiên cũng không có chú ý tới, đáy mắt của nàng xẹt qua một tia thương cảm.

Liên Nhiên vẫn ở bên cạnh Diệp Cẩm Tú cho đến tối, Cẩm Tú nhìn trời tối, liền bảo Liên Nhiên về trước. Trong phòng bệnh này, giường bên cạnh còn có một bà cụ, cho nên cô cũng không lo lắng mình sẽ sợ hãi. Huống chi, trải qua mưa gió tôi luyện, cô đã sớm quen với cô độc.

Đều nói phụ nữ có IQ sẽ đem hôn nhân quy hoạch rõ ràng. Phụ nữ không có IQ mới trở thành người mất mát trong hôn nhân. Mà cô hiện tại lại ở vế sau.

Liên Nhiên không khuyên nhủ được Diệp Cẩm Tú, sáng mai còn phải dậy sớm mở cửa hàng, cô liền đi trước.

Diệp Cẩm Tú nằm trên giường bệnh, trống rỗng nhìn trần nhà. Nếu như không xảy ra những chuyện này, cô nghĩ, chỉ cần Diệp Minh Châu rời khỏi Dụ Trì Diệp, cô vẫn sẽ ở cùng một chỗ với hắn, ai bảo cô không có tiền đồ như vậy.

Thích một người, có thể bồi thường cả đời của mình. Chỉ cầu hắn có thể cảm động. Nhưng hết lần này tới lần khác, người cô muốn cảm động lại đem trái tim cho người khác, chính mình lăn qua lăn lại đến cuối cùng lại cảm động chính mình. Phần tình cảm này, đến tột cùng hèn mọn cỡ nào? Mới làm cho bản thân trở nên tiều tụy như vậy.

Cô không biết, cũng không ai có thể cho cô đáp án. Xét cho cùng, tất cả nguyên nhân đều là bởi vì yêu. Chẳng qua người cô yêu không yêu cô... mà thôi. Diệp Cẩm Tú bất tri bất giác ngủ thϊếp đi, tỉnh lại đã là sáu giờ sáng ngày hôm sau. Nhìn ngoài cửa sổ trời tờ mờ sáng, cô giống như nhớ tới một chuyện......

Cô cả đêm không về nhà...... Mẹ chồng bên kia?

Cẩm Tú vội vàng cầm lấy điện thoại dưới gối, lại phát hiện điện thoại không biết tự động tắt máy lúc nào. Sau khi mở ra, ba mươi lăm cuộc gọi nhỡ. Toàn bộ đều là Dụ Trì Diệp gọi, trong đó hai cái là Liên Nhiên.

Cầm điện thoại di động chần chờ một lát, điện thoại di động lại bắt đầu rung trong tay, ba chữ Dụ Trì Diệp chân chân thật thật xuất hiện trên màn hình điện thoại di động. Đây là cuộc gọi đầu tiên trong vòng một tháng.

Nhưng bây giờ, cô lại không muốn nhận.

Từ đêm qua, cô vẫn luôn suy nghĩ một chuyện về cục cưng. Hôm nay, cần phải khẩn trương hành động.