Chương 12: Đừng rời khỏi em

Không nghĩ tới Dụ mẫu thái độ khác thường, vậy mà không có mở miệng răn dạy, ngược lại là an ủi cô: "Không có việc gì. Cẩm Tú, xe đυ.ng không sao, người không có việc gì là được.”

Dụ mẫu vừa nói, còn không ngừng cẩn thận quan sát xem cô có bị thương hay không. Sự quan tâm đến một cách bất ngờ thế này làm cho Diệp Cẩm Tú thích ứng không kịp.

“Mẹ...... Con thật sự không sao.”

Dụ mẫu kéo tay Cẩm Tú đi về phía biệt thự của Dụ Trì Diệp, vừa đi vừa cười nói: "Không có việc gì là tốt rồi. Mẹ mang cho con rất nhiều thuốc bổ. Lúc mang thai ngàn vạn lần không thể bị kinh hách, mang tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng tới thai nhi.”

Dụ mẫu nghĩ đến đứa cháu nhỏ trong bụng cô, thở dài một hơi, chân thành tiếp tục nói: "Mẹ biết Trì Diệp có nhiều chỗ rất quá đáng. Nhưng Cẩm Tú à, con phải nghĩ, phụ nữ chúng ta cả đời này không thể chỉ sống vì đàn ông, đúng không? Sinh đứa nhỏ này ra, đối với con chỉ có chỗ tốt, sẽ không có gì không ổn cả.”

Diệp Cẩm Tú không nói gì, chỉ lặng lẽ bóp đùi mình. Nếu như không có những chuyện xảy ra trước kia, những lời bà ấy vừa nói có lẽ cô thật sự sẽ cảm động.

Nhưng mà......

Dụ mẫu kéo tay Diệp Cẩm Tú đến trước cửa biệt thự rồi mới ấn chuông cửa, người làm liền mở cửa ra.

Trong phòng khách, hình ảnh Dụ Trì Diệp ôm một mỹ nhân đang ngủ say đập vào mắt.

Nhìn thấy mẹ mình cùng Diệp Cẩm Tú, hắn đầu tiên là nhướng mày, chợt không đợi bà mở miệng, liền hướng hai người ra dấu suỵt, sợ bọn họ ầm ĩ đến Diệp Minh Châu.

Diệp Cẩm Tú nhíu mày, đảo mắt qua chỗ khác.

Thật sự là ân ái, sủng ái Diệp Minh Châu như vậy, vì sao không ầm ĩ một trận với Dụ gia, sau đó buông tha cho cô.

Dụ Trì Diệp cẩn thận đem Diệp Minh Châu đầu đặt ở trên sô pha, Diệp Minh Châu nói mê ra tiếng: "Đừng, đừng rời khỏi em..."

Bàn tay xanh xao lại lần nữa nắm lấy quần của người đàn ông, Dụ Trì Diệp cũng không có ý rời đi, ngược lại cẩn thận che chở.

Dụ mẫu nhìn bộ dáng không thể nghĩ đến của hai người, thật sự không nhịn được, tức giận nhìn con trai mình: "Thế này làm sao? Vì không làm hỏng giấc ngủ của người phụ nữ này, bà già này cũng không được lên tiếng sao?”

Bà ta không thích Diệp gia, chứ đừng nói đến hai đứa con gái này.

Giọng Dụ mẫu rất lớn, mặt mày anh tuấn của Dụ Trì Diệp hiện lên một tầng sầu muộn, đẩy người phụ nữ gối trên người ra, môi mỏng ngả ngớn: "Mẹ, đâu có, mẹ nói gì vậy.”

Hắn lười biếng duỗi tay chân, lắc lắc cổ, từ đầu đến cuối cũng không nhìn Diệp Cẩm Tú một cái.

Dụ mẫu đương nhiên hiểu được cảm xúc của Diệp Cẩm Tú, tuy rằng hiện tại cô không có biểu tình gì. Bà kéo tay Diệp Cẩm Tú đến gần trong phòng, tùy ý tìm cho cô một chỗ ngồi xuống.

Diệp Cẩm Tú chỉ cảm thấy chua xót, nơi này rõ ràng là nhà của cô và Dụ Trì Diệp. Nhưng người phụ nữ nằm trên sô pha này sao có thể không kiêng nể gì như vậy.

“Cẩm Tú, con ở đây chờ mẹ một lát, mẹ đi chuẩn bị đồ ăn ngon cho con. Lúc mẹ tới đã hỏi qua bác sĩ, bây giờ con nên ăn cơm dành cho phụ nữ có thai. Con nhìn xem con gầy đến thế nào rồi, ngồi ở đây đi.”

Dụ mẫu mang theo thuốc bổ đi phòng bếp bận rộn. Trong phòng, chỉ còn lại cô và Dụ Trì Diệp.

Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe nước rớt xuống.

Diệp Cẩm Tú nhìn bóng dáng người đàn ông kia, nhưng không còn tham luyến như trước. Anh tuyệt tình như vậy, cho dù cô thích, tình yêu hèn mọn đến bùn đất cũng không phải điều cô muốn. Nếu không phải vì đứa bé, chắc hẳn cô đã sớm như hắn mong muốn, biến mất trước mặt hắn.

"Từ nhỏ đến lớn tôi thật đúng là chưa từng thấy qua ai không biết xấu hổ như cô, tôi không phải bảo cô cút sao? Bây giờ còn đem cả mẹ tôi qua đây?”

Dụ Trì Diệp xoay người lại, trong đôi mắt nham hiểm lộ ra rét lạnh. Cách vài mét, Diệp Cẩm Tú cũng có thể cảm giác được hắn chán ghét cô!

“Là mẹ đưa tôi về.”

Nhiều hơn một câu cô cũng không muốn giải thích.

Người nằm trên sofa tỉnh ngủ, dụi dụi nhập nhèm mắt, theo bản năng phản ứng đầu tiên chính là tìm kiếm Dụ Trì Diệp. Sau khi nhìn thấy anh, Diệp Minh Châu làm nũng vươn cánh tay ra: "Trì Diệp, ôm một cái.”

Diệp Cẩm Tú không biết Diệp Minh Châu có nhìn thấy cô hay không. Có điều, nếu không phải là một người mù, hẳn là đều sẽ nhìn thấy.

Dụ Trì Diệp một giây trước vẫn tàn nhẫn hung ác, lúc nhìn Diệp Minh Châu, ôn nhu cũng có thể nặn ra một đại dương: "Ôm một cái.”

Hắn sủng nịch ôm lấy Diệp Minh Châu.

Tay Diệp Cẩm Tú bóp đùi mình, cô không ghen tị cũng không hâm mộ, mà là cường điệu tự nói với mình. Đừng ghen, cô ta không có tư cách.

Nhưng nhìn người mà cô gọi là chị gái vài năm kia không kiêng nể gì ôm lấy chồng mình như vậy, trong lòng nhiều ít vẫn có chút oán hận.

Nhưng cô vẫn không lên tiếng.

Dụ mẫu đem canh nấu xong từ phòng bếp đi ra. Nhìn thấy Diệp Minh Châu cùng Dụ Trì Diệp thân mật ôm nhau, nhíu chặt mày, trong mắt kia hận không thể mọc ra cái đinh, trực tiếp đem Diệp Minh Châu đóng đinh cho xong.

“Đây là làm gì vậy?”

Lời Dụ mẫu nói khiến Diệp Minh Châu sửng sốt đẩy Dụ Trì Diệp ra.

“Bá...... Bá mẫu...... Sao người lại tới đây?" Cô ta lắp bắp nói.

Không đợi Dụ mẫu nói ra câu thứ hai, Dụ Trì Diệp vội vàng giúp Diệp Minh Châu nói: "Mẹ, mẹ nhìn Minh Châu của con như vậy, sẽ dọa cô ấy sợ.

Dụ mẫu hừ lạnh một tiếng, nhìn Diệp Minh Châu ngoài mặt làm bộ điềm đạm đáng yêu kia, châm chọc nói: "Dọa cô ta? Cướp chồng của em gái còn dám làm, còn sợ người khác dọa à?”

Vốn dĩ nếu là lúc trước, Dụ mẫu nhất định sẽ không quản Dụ Trì Diệp những chuyện rách nát này.

Ai bảo cháu của bà ở trong bụng Diệp Cẩm Tú chứ. Bác sĩ còn dặn đi dặn lại, nhất định phải làm cho tâm tình Diệp Cẩm Tú tốt, nếu theo con trai làm như vậy, cách sinh non còn xa sao.

Diệp Minh Châu không nghĩ đến Dụ mẫu lại nói thẳng như vậy, về nước lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Dụ mẫu.

Cô ta cúi đầu, bị Dụ mẫu nói cho không biết trả lời thế nào.

“Mẹ! Đủ rồi, con và Diệp Minh Châu vẫn luôn yêu nhau, người thứ ba là cô ta!" Dụ Trì Diệp không chút áy náy chỉ về phía Diệp Cẩm Tú.

Diệp Minh Châu không biết Diệp Cẩm Tú tới. Quay đầu lại nhìn, Diệp Cẩm Tú ngồi ngay ngắn trên ghế phía sau cô ta, cúi đầu thật thấp, một mực nắm hai tay.

“Em..." Diệp Minh Châu cố ý làm ra dáng vẻ không phụ lòng Cẩm Tú, sám hối nhìn cô, vừa vội vàng đẩy Dụ Trì Diệp đang bảo vệ mình ra.

Diệp Cẩm Tú nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không trách gì cô ta.

Dù sao bọn họ mới là tương ái.

"Cho dù không phải chị ruột, cũng không thể đối xử với em gái mình như vậy. Đàn ông trên thế giới nhiều như vậy, cô quấn lấy Trì Diệp nhà chúng tôi làm gì? Không phải là chia tay rồi xuất ngoại à, vậy thì đừng có trở về!”

Dụ mẫu tuy rằng chướng mắt Diệp Cẩm Tú, hiện tại càng chướng mắt Diệp Minh Châu.

Đôi mắt hoa đào khiến người ta đắm chìm của Diệp Minh Châu điềm đạm đáng yêu lắc đầu với Diệp Cẩm Tú: "Cẩm Tú, xin lỗi, vừa rồi chị không biết em ở đây.”

Cẩm Tú cười khổ lắc đầu.

Dụ mẫu nói: "Bây giờ đã biết, liền nhanh chóng rời khỏi Dụ gia cho ta.”